Nhớ lại chuyện làm ầm ĩ với Hạ Thiên Tường khi nãy, anh đã giải thích với Chúc Hứa là đang đùa với cô.
Ừm, vậy mỗi câu anh nói đều chỉ là đùa.
“Đánh là thương mắng là yêu” gì đó, “Đây là em rất yêu tôi” gì đó, tất cả đều là trò đùa.
Nếu cô xem là thật là cô bị ngốc.
Nghe xong, Tiêu Tuấn Vỹ hơi sửng sốt, sau đó mím chặt môi, anh ta cảm thấy nếu không mím chặt môi, chắc chắn anh ta sẽ cười to thành tiếng.
Đến lúc đó Hạ Thiên Tường thật sự là mất hết mặt mũi.
Dáng vẻ nhịn cười của anh ta thật sự là giấu đầu lòi đuôi, Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc anh ta: “Tiêu Tuấn Vỹ, không muốn sống nữa đúng không?”
Tiêu Tuấn Vỹ lấy lại tinh thần, lầm tức thu hồi tất cả cảm xúc, nghiêm túc nói: “Anh tư, vẫn ổn mà, em giơ hai tay hai chân ủng hộ anh, yên tâm, có em ở đây, đảm bảo chắc chắn sẽ thành công.”
Lời nói này của anh ta, muốn có bao nhiêu nịnh hót là có bấy nhiêu, nếu Hạ Thiên Tường còn không tha cho anh ta thì thật sự không phải người.
“Phải, em cũng ủng hộ anh tư.” Trong điện thoại của Tiêu Tuấn Vỹ chợt có một giọng nói vang lên.
Hạ Thiên Tường nhanh tay giật lấy điện thoại của Tiêu Tuấn Vỹ, thấy Tống Phi đang gọi video thì lập tức sa sầm mắt, thẳng thừng cúp máy: “Hai người các cậu đều đừng hòng được sống nữa, cút.”
“Anh tư, chúng em thật sự muốn ủng hộ anh…”
“Cút…”
Mãi đến khi Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa đã đi xa mấy mét, Tiêu Tuấn Vỹ vẫn còn ngơ ngác.
Anh ta và Tống Phi ủng hộ Hạ Thiên Tường là sai à?
“Chị tư, hôm nào em mời chị ăn cơm.” Không không không, anh ta không sao, dù Tô Nhược Hân không thừa nhận cô là chị tư, nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Thiên Tường, sớm muốn gì Tô Nhược Hân cũng sẽ trở thành chị tư của bọn họ thôi.
Dù có hơi nhỏ tuổi, nhưng lại rất đẹp đôi với Hạ Thiên Tường.
Nghe nói còn rất giỏi y thuật, nhưng với tài sản của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân có giỏi y thuật đến mấy cũng không thể làm bác sĩ được.
Nhiều nhất là mở khoảng một trăm chuỗi bệnh viện mà thôi.
Trong nháy mắt, thậm chí Tiêu Tuấn Vỹ còn đã tính tương lai cho Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.
Lại nghe thấy tiếng “chị tư”, Tô Nhược Hân vừa định cãi lại thì Hạ Thiên Tường chợt kéo tay cô: “Đừng để ý đến cậu ta, tên đó bị điên đấy.”
Lúc này người điên Tiêu Tuấn Vỹ đang cúi đầu lướt điện thoại, hưng phấn bàn tán với Tống Phi: “Chị tư không tệ, tôi tán thành.”
“Quan trọng nhất là có thể quản lý Hạ Thiên Tường, ha ha, sau này Hạ Thiên Tường sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
“Tống Phi, đừng nói là cậu muốn giở trò gì nhé?”
“Không được à?”
“Không phải khi nãy cậu nói muốn ủng hộ chị tư à?” Tiêu Tuấn Vỹ nghe thấy lời nói của Tống Phi có ý đồ khác.