Nhưng khi luyện công mà cầm theo miếng ngọc của anh thì sẽ luyện ít mà được lợi nhiều.
Nay sức khỏe cô đã trở lại như xưa.
Ít nhất là sẽ không yếu ớt như trước nữa.
Cầm ngọc trong tay, Tô Nhược Hân đặt miếng ngọc mát lạnh lên vết bớt rồi nhắm mắt lại.
Cảm nhận mỗi một kỳ tích xảy ra trong chớp mắt.
Cô đã thử mấy lần nhưng vẫn chưa tìm ra cách chữa bệnh mất vị giác của anh, lần này cô cũng chỉ muốn thử xem sao.
Nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát đã có một nguồn thông tin bất chợt tràn vào đầu cô.
Tô Nhược Hân mở mắt ra, trong bóng tối nên cô không thể thấy rõ gương mặt của Hạ Thiên Tường.
Nhưng cô đã biết làm sao để chữa khỏi chứng mất vị giác của anh.
Thật ra cô vẫn luôn suy nghĩ đến căn bệnh này của anh, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa có cách chữa.
Nhưng giờ thì có rồi, Tô Nhược Hân phấn khích đến mức cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô đứng dậy đi xuống giường.
Hạ Thiên Tường ngủ rất say, tiếng hít thở nhè nhẹ cứ như vang lên ngay bên tai, nhưng dù anh ngủ ngon đến thế nào đi nữa thì trong lòng cô cũng cảm thấy đau lòng.
Bây giờ trình độ chữa bệnh của cô không còn chỉ là những con chữ được rót vào đầu nữa.
Mà cô đã biến những dòng chữ đó thành thứ của mình.’
Cô vẫn luôn cho rằng vị giác của Hạ Thiên Tường có vấn đề là do lưỡi.
Nhưng lúc này mới biết, hoàn toàn không phải là vấn đề của lưỡi.
Không thể không nói, cách đầu độc của người này thật sự quá tàn nhẫn.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, để không thu hút sự chú ý và không bị phát hiện, đã âm thầm đầu độc lá lách của Hạ Thiên Tường.
Thế nhưng, liều lượng đầu độc rất nhẹ, không chết, thì cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Do đó, đợi tới khi anh mất hết vị giác, đến kiểm tra lại, thì đã không tra ra được gì nữa rồi.
Không thể không nói, người này rất thông minh.
Cũng rất mưu mô.
Nhìn Hạ Thiên Tường vẫn đang ngủ say, cô bỗng hiểu ra, có lẽ trên thế giới này không có mấy ai là anh thật sự tin tưởng.
Người đầu độc anh chắc hẳn cũng từng là người bên cạnh anh, nếu không sẽ không thể nào đầu độc được.
Cho nên, từ trước đến nay anh đều sống theo châm ngôn: nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, chuyện không liên quan đến mình thì tốt nhất không quan tâm.
Tính cách lạnh lùng này của anh chắc chắn đều là những trải nghiệm đúc kết được từ nhỏ đến lớn.
Chẳng hạn như vị giác của anh.
Hóa ra anh sống trên thế giới này, chưa từng có ngày nào là bình yên, chẳng qua cũng chỉ là bước đi một mình trên đống đổ nát của quá khứ mà thôi.
Hóa ra, anh trông có vẻ rất ổn, nhưng lại không bằng quá khứ của cô, ít nhất cô vẫn sống rất khỏe mạnh.