Tô Nhược Hân khẽ cầm tay Hạ Thiên Tường, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng anh.
Đi lên sân thượng, nhìn nhà nhà sáng đèn bên ngoài. Trong màn đêm u tối, đèn lúc này đang vụt tắt từng cái một.
Không còn toàn bộ ánh sáng, chỉ mang đến cho người ta một cảm giác kết thúc tráng lệ.
Lúc này, Tô Nhược Hân lại gọi điện thoại cho Phương Tấn.
“Cô Tô, còn chuyện gì thế?” Phương Tấn nhìn thấy số của Tô Nhược Hân, còn cho rằng cô lại muốn anh ta đưa Hạ Thiên Tường về nhà họ Hạ.
Cho nên khi nhìn thấy cô gọi, anh ta vốn không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy nếu Hạ Thiên Tường biết anh ta không nghe điện thoại của Tô Nhược Hân, chỉ sợ…
Cho nên, anh ta lại bất chấp nghe máy.
“Phương Tấn, tôi chuẩn bị gửi cho anh một phương thuốc, bây giờ anh đi bốc ngay cho tôi, sau đó đích thân sắc thuốc rồi mang tới cho tôi.” Thuốc liên quan đến Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân không muốn qua loa, càng không muốn nhờ cậy người không đáng tin làm hộ, không muốn giẫm lên vết xe đổ như cái chết của Chúc Yên.
Chẳng may có người đổi vị thuốc, thì đó chính là hại Hạ Thiên Tường.
Cho nên, nhất định phải là Phương Tấn đích thân giám sát sắc thuốc.
“Ngay bây giờ?” Phương Tấn không tin nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã sắp rạng sáng, anh ta bò dậy, ra khỏi nhà, các tiệm thuốc trên đường đã đóng cửa từ lâu rồi.
Trừ khi đi đến bệnh viện, kê đơn mua thuốc trong tiệm thuốc của bệnh viện.
Nhưng tối muộn như thế này rồi, còn phải giày vò bao nhiêu người nữa.
Việc mình không muốn làm thì cũng đừng mong người khác làm. Bản thân anh ta còn không muốn dậy, thì làm gì có mặt mũi đi làm phiền người khác.
Nhưng không ngờ, Tô Nhược Hân lại dứt khoát khẳng định: “Đúng vậy, ngay bây giờ.”
“Là bệnh nhân rất gấp à?” Phương Tấn biết năng lực chữa bệnh của Tô Nhược Hân, rất đáng tin, nhưng anh ta cảm thấy nếu không gấp, thì đợi trời sáng đi bốc thuốc cũng như nhau mà.
Như vậy, anh ta có thể ngủ ngon, mà người khác cũng thế.
Không phải là bệnh nhân gấp thì ngày mai xử lý không được ư?
Sự nhiệt tình của Tô Nhược Hân chứng minh cô rất lương thiện, nhưng đến lượt anh ta thì lại không còn là lương thiện nữa, mà là giày vò.
“Gấp thì không gấp, nhưng tôi muốn dùng ngay vào sáng sớm mai.” Giống như lời Hạ Thiên Tường nói, đã hai mấy năm rồi, cho nên anh không còn gấp nữa.
Bởi vì gấp gáp cũng không có tác dụng.
Có gấp cũng không chữa được.
Với khả năng của Hạ Thiên Tường, không có chuyện anh không muốn chữa trị căn bệnh này của mình.
Chắc chắn là chữa không được, cho nên mới từ bỏ.
Thế nhưng, lúc này cô đã có phương thuốc, biết được nguồn gốc căn bệnh của anh là từ đâu, cô hận không thể lập tức chữa khỏi bệnh cho anh.