Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1038: Mang rượu hỏi trời xanh



Ánh mặt Lâm Nhược Khê tỏ ra rất hứng thú, hăng hái, nhắc đến chuyện này, thì đây cũng là lần đầu tiên chính thức đón tết Trung Thu cùng với mọi người sau khi kết hôn, đối với người từ xưa đến nay luôn coi trọng tình cảm gia đình như cô mà nói, chuyện này đương nhiên là có ý nghĩa vô cùng to lớn.

- Như vậy đi,

Dương Công Minh nói,

- Năm ngoái cũng đã không đón tết đàng hoàng rồi, nhà mình cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều, năm nay một khi các cháu đã ở nhà, nhất định phải chuẩn bị một ít bánh Trung Thu. Tuyết Hoa lát nữa ăn cơm xong, con đi với Phá Quân một chuyến, cái tết mà gia đình ta cùng sum họp với nhau, lại sai người hầu đi chuẩn bị thì chẳng còn ý nghĩa gì hết.

- Ày, con biết rồi.

Quách Tuyết Hoa cười vui vẻ gật đầu.

Dương Phá Quân vừa nghe, thấy vô cùng kinh ngạc nói:

- Ba, sao con phải đi chứ?

Dương Công Minh nhíu mày,

- Không phải con đang rảnh rỗi sao, mấy bài giảng về quân sự trên lớp còn chưa bắt đầu mà, con đã rảnh bây giờ còn rảnh hơn, lẽ nào có chút chuyện như này mà cũng không làm được?

- Con không có ý đó...

Quách Tuyết Hoa giận dỗi nói:

- Sao, bảo anh cùng em đi mua sắm, cũng làm lỡ chuyện đại sự của anh sao?

Dương Phá Quân vội vàng khoát tay, cười xấu hổ,

- Làm gì có chuyện đó, chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi.

- Có khác gì nhau đâu,

Quách Tuyết Hoa có vài phần đắc ý, quay sang nháy mắt với Lâm Nhược Khê đang đứng bên cạnh một cái.

Trước đây, lúc Dương Phá Quân còn làm tham mưu trưởng ở quân khu Giang Nam, khí phách nghiêm nghị, bộ mặt đáng sợ, nhưng bây giờ đã “ giỡ giáp quy điền” nên có chút hiền lành, cam chịu hơn.

Kỳ thực phần nhiều là liên quan đến sự thay đổi tính tình của Dương Phá Quân, sau khi trải qua những đả kích liên tiếp, những thay đổi lớn lao, Dương Phá Quân đã buông xuôi nhiều thứ, thế nên bản tính đương nhiên cũng hiền lành hơn nhiều.

Dương Công Minh đích thân dẫn dắt chỉ bảo đứa con trai của mình, tự nhiên tâm địa cũng sẽ không quá xấu xa.

- Đúng rồi.

Dương Công Minh quay đầu lại nhìn Dương Thần đang ăn như rồng cuốn hổ vồ, hoàn toàn không hề có phản ứng gì với cách ăn khó coi của đứa cháu này,

- Dương Thần, cháu dẫn Nhược Khê, đi luôn cùng với bố mẹ cháu, phụ nữ đi mua sắm mà có người đi cùng thì còn gì bằng, cháu vừa vặn là một tài xế còn gì, giúp họ xách đỡ đồ.

Dương Thần vừa nghe thấy vậy, chẳng phải là muốn mình với Dương Phá Quân đi dạo phố cùng nhau sao?

Rõ ràng là ông gìa này cố ý làm như vậy

- Tôi nói nghe nè ông già...

Không đợi Dương Thần nói xong, Lâm Nhược Khê liền dẵm vào chân hắn một cái, quay đầu nhìn Dương Công Minh mỉm cười nói:

- Ông nội, ông yên tâm, anh ấy nhất định sẽ vui vẻ mà đi.

Nói rồi, quay đầu lại nhìn Dương Thần bằng ánh mắt lạnh giá, ngoài cười nhưng trong bụng không cười, hỏi Dương Thần:

- Đúng không, ông xã?

Dương Thần nuốt nước bọt, gượng cười gật đầu,

- Đương nhiên rồi, anh sẽ vui vẻ mà đi..

Trong lòng không khỏi có cảm giác khó chịu, đích thực là trong người mình có gen của Dương Phá Quân, không thì sao lại có thể sợ vợ đến như vậy được cơ chứ.

Bữa cơm trưa trôi qua, Dương Thần ngoan ngoãn đi lấy chiếc xe Fran rộng rãi của nhà họ Dương, chiếc xe này chắc chắn cũng sẽ đựng được không ít đồ đây.

Trên thực tế, mặc dù Dương Thần không thiếu tiền, nhưng cũng chỉ là công cụ để di chuyển mà thôi, nên trong xe cũng chẳng có vật dụng gì sang trọng, xa hoa, ngoài trừ mấy chiếc xe thể thao, đa số còn lại đều là những chiếc xe bình thường, tiện dụng.

Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê cười cười nói nói, vô cùng hăng hái, ngồi vào ghế sau xe, nói những chủ đề mà chỉ có phụ nữ mới cảm thấy thú vị.

Còn Dương Phá Quân đương nhiên sẽ không chọn ngồi cùng với Dương Thần ở phía trên, thế nên đành ngồi luôn ở hàng ghế cuối cùng, nhắm mắt dưỡng thần.

Dương Thần lái xe, lái vào thẳng trung tâm mua sắm của Yến Kinh, đông vui náo nhiệt.

Dù gì thì ngày mai cũng là tết Trung Thu rồi, rất nhiều công ty đều cho nhân viên của mình nghỉ tết, thế nên lượng người cũng đông hơn bình thường nhiều.

Sau khi đỗ xe, Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê nắm tay nhau bước xuống xe, Dương Thần cũng xuống theo, nhưng lại nhìn thấy bộ mặt khó coi của Dương Phá Quân, đang nhăn nhó không muốn xuống xe.

- Anh làm sao thế, xuống thôi,

Quách Tuyết Hoa quay đầu lại nói.

- Mấy người cứ đi đi, anh chờ ở trong xe.

Dương Phá Quân nói có chút không tự nhiên.

Quách Tuyết Hoa tỏ vẻ hờn dỗi nói:

- Oy, Dương tổng tư lệnh vẫn còn sĩ diện, xuống đây đi dạo ở chỗ dân chúng đi đi lại lại, sẽ làm bẩn mất chân của anh sao? Hay là đi mua sắm cùng mấy người phụ nữ sẽ làm hỏng đi uy phong lẫm liệt của anh?

Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh thiếu chút nữa không nhịn được cười,suýt bật cười thành tiếng, mẹ chồng của mình quả thực không phải là người dễ đối phó.

Quả nhiên Dương Phá Quân cảm thấy rất xấu hổ, sợ những người xung quanh nghe thấy, nên vội vội vàng vàng chui ra khỏi xe.

- Em nói em, nói linh tinh những lời gì vậy, anh đâu có nghĩ nhiều như vậy...

- Hừ, tốt nhất là không phải.

Quách Tuyết Hoa quắc mắt nhìn, rồi lại quay sang Lâm Nhược Khê nắm tay tủm tỉm cười,

- Đi, Nhược Khê, đàn ông lúc nào cũng thích sĩ diện, không cần để ý đến ông ấy.

Lâm Nhược Khê gật đầu hiểu ý, nhưng vừa quay đầu lại nhìn, đã thấy Dương Thần cắm đầu vào một hàng nhỏ bán chân giò nướng ở ven đường rồi, không khỏi mỉm cười.

- Mẹ, kỳ thực, đàn ông cũng không phải là người quá cần thể diện đâu mẹ ạ...

Quách Tuyết Hoa nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhược Khê, nhìn thấy, con trai mình đang đứng chôn chân ở cửa hàng ăn đó rồi.

Đang cười hi hi ha ha lấy tiền ra trả, khiến cho Quách Tuyết Hoa không khỏi đau đầu.

- Chẳng phải vừa mới ăn trưa xong sao, không hiểu thằng bé này dạ dày lớn tới mức nào?

Đang nói, Dương Thần đứng ở bên đó vẫy vẫy tay, lớn giọng hỏi:

- Bà xã, có muốn ăn hai xiên không, có vị cay cay, hăng hăng nè!

Vừa mới hét lên, khiến cho không ít người xung quanh đều kinh ngạc ngoái lại nhìn.

Quách Tuyết Hoa kéo Lâm Nhược Khê đi về phía trung tâm mua sắm, lắc đầu nói:

- Đi, chúng ta vờ như không quen nó.

Lâm Nhược Khê chỉ đành gật đầu ưng thuận.

Dương Thần càng cau có, nhưng không thể tránh được, không còn cách nào khác đành đi theo Quách Tuyết Hoa, hướng về phía trung tâm mua sắm.

Bỏ lại Dương Thần không chút ủ rũ, vẫn cười hi hi ha ha sau khi trả tiền xong, hai tay cầm đến mấy xiên thịt nướng, bước nhanh về phía trung tâm thương mại.

Sở dĩ không đi mấy trung tâm bách hóa xa hoa sang trọng, bởi muốn đến nơi này mua sắm chủ yếu là vì muốn hưởng thụ không khí náo nhiệt ở nơi đây.

Sau khi bước vào nơi mua sắm, Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê đi trước, chỉ cần có hứng thú thì đến cửa hàng nhỏ cũng phải lượn vào đấy một vòng.

Còn Dương Thần lại muốn đi đến mấy chỗ ăn ngon, chơi vui, đến đâu cũng nếm thử một ít, chỉ có Dương Phá Quân là phụng phịu, cảm thấy không được tự nhiên, cứ lặng lẽ đi theo, không rên rỉ tiếng nào.

Không biết từ khi nào, vốn dĩ chỉ đến đây để mua bánh trung thu và ít vận dụng dùng cho tết Trung Thu, nhưng nhìn thấy không ít quần áo đẹp vừa ý, nên mẹ chồng nàng dâu lại bắt đầu lục đục mua sắm.

Dương Thần lúc đầu còn cầm được đồ ăn vặt trên tay, bây giờ thì hai tay nặng trĩu túi lớn túi nhỏ.

Dương Phá Quân cũng không thoát khỏi cảnh đó, chỉ là cánh tay ông ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể xách quá nặng, nên có xách ít hơn một chút.

Thật đúng là, giúp phụ nữ xách đồ, cả đời Dương Phá Quân cũng chưa từng làm, lúc đầu xách mặt còn đỏ bừng bừng, nhưng lại sợ Quách Tuyết Hoa mất hứng, nên cũng chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi.

Không dễ dàng gì mới có thể làm lành với vợ, Dương Phá Quân so được so mất, đúng là so với trước đây thì còn tốt chán.

- Nhược Khê à, con làm về thời trang cao cấp, chắc chắn là hiểu biết hơn mẹ nhiều, nhưng mẹ cảm thấy, những thứ hàng hiệu của LV hay PuLa như quần áo, túi xách, cũng chẳng đẹp hơn mấy thứ bày bán ở vỉa hè này là mấy, con nói xem có đúng không?

Quách Tuyết Hoa vuốt ve chiếc tui da của một thương hiệu nhỏ, tỏ vẻ thích thú nói.

Lâm Nhược Khê mặc dù biết nếu xét về phương diện chuyên môn thì không đơn giản như vậy, dù sao những vật phẩm xa xỉ này không chỉ có giá trị về vẻ bề ngoài, nhưng biết mẹ chồng ưa nịnh, nên nói:

- Kỳ thực những sản phẩm hàng hiệu cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là hiệu ứng sản phẩm, hơn nữa những người có thể làm nhà thiết kế trong thiên hạ này nhiều không kể xiết, những thiết kế vừa mới ra lò của những nhà thiết kế nổi tiếng, bị nhái lại, bị gia công lại, đẹp hơn so với nguyên tác cũng là chuyện bình thường.

- Đúng thế, mẹ thật sự coi thường mấy cô tiểu thư, mấy bà mệnh phụ phu nhân chỉ thích hàng hiệu, cả người từ trên xuống dưới đều là những thứ xa xỉ, đi ra ngoài cũng phải mặc một chiếc áo đáng giá mấy vạn đồng, cho nên, bọn họ bảo mẹ đi tụ tập, đi hội họp gì mẹ cũng đều lười không đi, lấy chuyện tiêu tiền là thú vui, đấy chẳng phải là có bệnh sao?

- Vâng, mẹ nói phải...

Lâm Nhược Khê cười yếu ớt đáp, trong lòng cảm thấy có chút ấm ức, chẳng phải mình là một trong số những người phụ nữ thích dùng những vật phẩm xa xỉ đó sao...

Nhưng mình đâu có khoe khoang như vậy, chỉ là những thứ đó đối với cô mà nói thì thực sự không đắt, toàn bộ đều là hàng của công ty cô mà!

Hình như bởi rất ít khi có cơ hội mẹ chồng nàng dâu đi dạo phố cùng nhau, hơn nữa lại còn ở nơi đông vui nhộn nhịp như thế này, cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt nơi đây, nên hai người phụ nữ tỏ ra rất hưởng thụ.

Đáng tiếc, trời thu, ban ngày phương Bắc rất ngắn, mới đi được có gần ba tiếng đồng hồ, thì bầu trời Yến Kinh đã dần trở nên u ám.

Nhìn đồng hồ, cũng đã được một khoảng thời gian rồi, hai người mới chịu đi đến cửa hàng bán bánh trung thu.

Nhìn thấy những gói bánh phú quý hoa lệ, những hộp bánh trung thu sang trọng, Quách Tuyế Hoa lắc đầu

- Mấy hộp này thì lãng phí quá, tiền bỏ ra như này chẳng bằng làm ít bánh có chất lượng tốt hơn, mấy cái túi gói kín như bưng thế này, không biết chất lượng bánh bên trong như thế nào.

Lâm Nhược Khê chỉ vào quầy bánh rời ở bên cạnh, nói:

- Mẹ, mua cái đó đi, loại bánh trung thu này trước đây con đã từng mua, rất ngon, không ngấy chút nào.

- Con mua rồi?

Quách Tuyết Hoa hơi sửng sốt, nhưng rồi lập tức nói:

- Đùng rồi, có phải là mua cho những đứa trẻ ở cô nhi viện đúng không?

Lâm Nhược Khê gật đầu,

- Trước đây năm nào con cũng đem đến tặng, năm nay ở Yến Kinh, chắc là không kịp rồi.

Quách Tuyết Hoa cười nụ cười mãn nguyện nói:

- Đã nói là trước đây mẹ con mình có duyên có phận với nhau mà, mẹ mở cô nhi viện, con lại vì nghĩa phục vụ, chẳng phải là duyên phận thì là gì?

Lâm Nhược Khê đỏ mặt, không tiện nói thêm điều gì, kéo tay Quách Tuyết Hoa đi chọn một ít bánh có mùi vị khác nhau, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.