Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1172: Đến thần tiên cũng khó thoát



- Dương Thần, ý cậu là sao? Đừng nói là muốn trở thành kẻ địch của Hồng Mông này chứ?

Một làn hơi lạnh nhè nhẹ truyền vào trong phòng, Dương Thần cười nhẹ buông bát đũa, ý bảo mọi người trong nhà đừng lo lắng, sau đó thản nhiên đứng dậy ra ngoài.

Trong màn đêm, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân lưng đeo phi kiếm Thiên Ti Vạn Lũ, đứng sừng sững trên bãi cỏ.

Mặc dù chỉ dựa vào tu vi thì không phải là đối thủ của Dương Thần, nhưng Hồng Mông lại có chỗ dựa vững chắc như núi thì anh ta cũng không có gì phải sợ Dương Thần.

- Đạo trưởng đến sớm quá, có muốn vào ăn bữa cơm hay không?

Dương Thần vừa cười vừa mời.

- Ăn tối?

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhíu mày:

- Cậu đã là tu vi Độ Kiếp Kỳ rồi, sớm đã có thể dùng linh khí thiên địa làm làm mệnh nguyên, sao lại vẫn ăn thứ ngũ cốc dung tục kia?

Dương Thần buông tay:

- Không ăn thì không ăn, làm gì có cái đạo lý ấy. Thích làm gì thì làm nấy, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi, làm gì phải tìm hiểu nhiều lý do như vậy?

- Đừng đánh trống lảng.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nghiêm túc nói:

- Tại sao cô gái kia còn chưa rời khỏi Hoa Hạ? Tôi đã điều tra ra cô ta vẫn ở đây.

Dương Thần nhìn về phía Sắc Vi trong nhà, hỏi ngược lại:

- Tại sao phải rời khỏi Hoa Hạ?

- Đây là quy tắc mà Hồng Mông lập ra! Những người có tu vi Hóa Thần trở lên tại Hoa Hạ, ngoài bốn đại gia tộc và những gia tộc Thượng Cổ không thuộc quyền quản lý ra, đều phải chịu sự quản thúc của Hồng Mông.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân bình thản nói.

Dương Thần không do dự hỏi lại:

- Đạo trưởng, tôi có một chuyện chưa hiểu, tại sao Hồng Mông nhất định phải quản lý tất cả những tu sĩ có tu vi Hóa Thần trở lên, đưa họ vào Ảo cảnh? Lẽ nào thực sự vì lo sợ sẽ ảnh hưởng tới sự cân bằng của thế giới hay sao?

Vấn đề này, Dương Thần cũng đã hỏi Tiêu Chỉ Tình, nhưng cô từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc Thượng Cổ, cũng không hiểu biết nhiều về Hồng Mông, chỉ biết qua loa đại khái, là có chút quan hệ với “ Thượng cổ đại trận” của phong ấn s.

- Đây cũng không phải điều gì bí mật, nói với cậu cũng không vấn đề gì. Có lẽ cậu cũng biết, Hồng Mông chúng ta tồn tại là để bảo vệ gốc rễ của Hoa Hạ.

- Nghe nói rồi, chẳng phải là tầng bảo vệ cuối cùng hay sao.

- Không hẳn là vậy.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nói tiếp:

- Những điều mà cậu biết, chỉ là bên ngoài. Hồng Mông chúng ta bảo vệ gốc rễ quan trọng nhất, chính là Hồng Mông nội thượng cổ đại trận. Trong đại trận đó, có đệ nhất cao thủ s của thần tộc bị phong ấn. Hồng Mông chúng ta trải qua nhiều thế hệ, các tu sĩ Huyền Giai trở lên, hoặc ít hoặc nhiều, đều đúng thời kì dâng hiến chân nguyên của mình cho đại trận, vì gìn giữ uy lực cho đại trận.

Cho nên, tránh việc số lượng tu sĩ không đủ, Hồng Mông sẽ không ngừng thu nạp các tu sĩ tiến vào Hóa Thần, tiến hành tu dưỡng họ trong Hồng Mông, tranh thủ thời gian bồi dưỡng ra những tu sĩ có tu vi cao thâm, để duy trì uy lực cho đại trận.

Dương Thần sửng sốt, không nghĩ tới quả nhiên là có liên quan tới s.

Chẳng trách Hồng Mông lại tích cực thu nạp các tu sĩ Hóa Thần như vậy, chẳng may đại trận vì không đủ chân nguyên mà không thể trụ vững được, s thoát ra, kết hợp với các cao thủ Athéna, không biết chừng sẽ tiêu diệt sạch các tu sĩ cũng nên.

Dù sao các tu sĩ Hoa Hạ hiện nay cũng không thể bằng được các tu sĩ của hai nghìn năm trước.

Nhưng, lại có một vấn đề nữa khiến Dương Thần không thể không hoài nghi.

Thượng cổ đại trận kia, thực sự có thể dựa vào các tu sĩ ngày càng yếu ớt này để duy trì phong ấn cả vạn năm nay của s hay sao?

Hơn nữa với thủ đoạn của Athéna, thực sự sẽ sợ hãi đám người Hồng Mông này hay sao?

Athéna không phải loại nhát gan, cô ta nhất định có lý do để không động thủ gì, âm thầm mưu tính gì đó.

Hắn luôn cảm thấy những chuyện này có gì đó rất nguy hiểm.

- Bần đạo biết cậu có Thần Cách của Minh Vương, nhưng cho dù cậu đã quay lại Dương gia, thì cũng vẫn được coi là người của Hoa Hạ. Nếu cậu muốn nói với những người bạn trong thần tộc của cậu cũng không vấn đề gì, đấy là quyền tự do của cậu, chỉ có điều, như vậy cũng không có nghĩa lý gì.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân đắc ý nói.

Dương Thần vội khoát tay:

- Tôi chỉ hiếu kì mới hỏi vậy, hoàn toàn không có ý gì khác.

- Như vậy là tốt nhất..

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nói:

- Ban đầu, bần đạo cũng đã nghĩ tới mối quan hệ của cô gái đó với nhà họ Dương, nếu như cô ta rời khỏi Hoa Hạ, cũng có thể xem như ngoại lệ, bần đạo có thể bỏ qua cho cô ta. Cô ta chẳng qua cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, nguồn chân nguyên có hạn, Hồng Mông chúng tôi cũng không thiếu những tu sĩ như vậy.

Nhưng nếu như cô ta vẫn ở lại Hoa Hạ, bần đạo với tư cách là sứ giả của Hồng Mông nếu như không bắt cô ta về, vậy chẳng phải sẽ phá vỡ quy tắc của Hồng Mông hơn vạn năm nay sao? Bần đạo gánh không nổi trọng trách như vậy. Hôm nay, bần đạo nhất định phải đưa cô ta về Hồng Mông.

Dương Thần thấy Tuyệt Kiếm tiến về phía Sắc Vi, lập tức lên tiếng:

- Khoan đã! Đạo trưởng, chi bằng chúng ta cùng làm một vụ giao dịch, thế nào?

- Giao dịch?

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhíu mày, ánh mắt đầy thắc mắc.

- Đúng vậy, theo như tôi được biết, Đạo trưởng là sứ giả của Hồng Mông, như vậy có phải nếu như trong Hồng Mông có người ra khỏi Ảo cảnh, thì đều phải thông báo cho đạo trưởng biết, đúng không?

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân gật gật đầu:

- Nên nói là, nếu như không có những tình huống đặc biệt, thì người trong Hồng Mông sẽ không ra khỏi Ảo cảnh. Còn nếu như thực sự có chuyện, để tránh bị hiểu lầm, nhất định phải thông báo cho bần đạo biết.

- Vậy thì đúng rồi.

Dương Thần cười nham hiểm nói:

- Đạo trưởng, vậy ông có thể nương tay một chút, để người phụ nữ của tôi ở lại bên cạnh tôi, coi như nể mặt tôi sao? Dù sao Đạo trưởng đưa cô ấy đi thì người trong Hồng Mông cũng sẽ không hay biết gì.

Còn đến khi nào có người khác ra khỏi ảo cảnh, Đạo trưởng nói với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy rời khỏi Hoa Hạ.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân hừ lạnh:

- Bần đạo tuyệt đối sẽ không làm việc ảnh hưởng tới thanh danh của một sứ giả Hồng Mông.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của đạo sĩ, Dương Thần cười thầm, trên tay không biết từ lúc nào đã lấy ra thứ gì đó có hương thơm nồng nàn, phát ra vòng ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân lúc nãy còn đứng thẳng người, giờ đầu bỗng nhiên cúi thấp xuống, hai mắt mở to nhìn viên đan hoàn sáng lấp lánh trên tay Dương Thần, nuốt yết hầu một cái “ực”.

- Đây…đây là…Tê Hà Đan?

- Đạo trưởng quả nhiên tinh tường, chính là Tê Hà Đan, có thể giúp tu sĩ Hóa Thần kỳ nhanh chóng chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, chỉ trong mấy ngày tốc độ luyện tập sẽ tăng gấp 10 lần. Hơn nữa còn có thể lấy đi tạp chất trong linh khí, chính là loại trung phẩm linh đan.

Tê Hà Đan này cũng là trung phẩm linh đan mà gần đây Dương Thần đã chế ra, nó cũng không có tác dụng gì với tôi cả, nhưng đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ lại có hiệu quả vô cùng lớn.

Tôi được biết từ chỗ Tiêu Chỉ Tình, các tu sĩ Hồng Mông hiện nay “ nghèo” hơn các gia tộc Thượng Cổ rất nhiều, đặc biệt là tu sĩ Hoàng Giai, có hạ phẩm đan dược đã được coi là tốt lắm rồi, còn nếu có trung phẩm đan dược thì coi như là “đại phú đại quý” rồi.

Thượng phẩm đan dược thì thật không dám tưởng tượng.

Dương Thần nắm bắt được tâm lí này, nên chỉ lấy ra một Tê Hà Đan, chắc chắn sẽ dụ dỗ được Tuyệt Kiếm Đạo Nhân.

- Đạo trưởng, chắc chắn tôi sẽ không để cho ông giúp không công cho tôi. Đây chỉ là một chút thành ý, hy vọng có thể tạo được mối quan hệ tốt đẹp với Đạo trưởng. Dù sao cũng không phải là chuyện phản bội Hồng Mông, chỉ là giữa bạn bè với nhau, giúp nhau chút việc cỏn con, có lẽ cũng không phải là chuyện không thể đúng không?

Dương Thần đưa qua đưa lại Tê Hà Đan trước mặt Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, cười ngọt nói.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt viên đan dược sáng óng đầy diễm lệ kia. Vừa nhìn đã biết người luyện đan là bậc thầy chính tông rồi, đan dược sáng lấp lánh, công hiệu ắt hẳn không tầm thường.

- Sao cậu có thể…có được trung phẩm đan dược này.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân cảnh giác nói.

Dương Thần sớm đã có chuẩn bị:

- Đạo trưởng có lẽ không biết, tôi là người có thể ra vào Hoa Hạ một cách tự do, đương nhiên có thể thu thập được rất nhiều nguyên liệu quý hiếm. Yến Phi Linh của Hồng Mông Yến gia đã từng sống nhiều năm tại nhà họ Dương tôi. Trước khi rời đi, cô ấy đã tặng cho tôi một cuốn môn pháp luyện đan, là một chiếc đỉnh lô nhỏ, tôi dựa vào đó mà luyện ra một ít đan dược.

Nếu không thì, Đạo trưởng nói xem làm sao tôi có thể tiến bộ nhanh tới như vậy được?

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân suy nghĩ, quả thực rất mơ hồ, nghe nói trưởng lão Yến Vô Trần là cao thủ trong số cao thủ của Thiên Giai, con gái của ông Yến Phi Linh đã trở về Hồng Mông, hơn nữa quả thực trước đó đã từng ẩn thân tại Dương gia…Với bản lĩnh của Yến gia, có phương pháp luyện đan và đỉnh lô nhỏ là chuyện bình thường, xem ra tên tiểu tử này nói đều là thật.

Nếu như ông ta giấu chuyện của Sắc Vi cũng không có gì là tổn thất, cũng không có nguy hiểm gì, lại còn có được đan dược của hắn, tăng tu vi của bản thân. Nếu vận may tốt, không biết chừng ông ta có thể từ Hóa Thần thời kì cuối tiến vào Độ Kiếp Kỳ.

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân suy tính một lát, nói:

- Muốn dùng chút ân huệ này để bần đạo làm những chuyện lừa gạt người khác như vậy, thật là khiến người khác thấy khó chịu.

Ý tứ rất rõ ràng, một viên đan dược quá ít.

Dương Thần trong lòng cười nhạo, chuyện nhận hối lộ thế này, đừng nói là tu sĩ, đến thần tiên cũng khó tránh được.

- Đạo trưởng, luyện chế đan dược, nguyên liệu khan hiếm, thật không dễ dàng gì. Tôi khó khăn lắm mới luyện chế ra được loại đan dược có phẩm chất tốt như vậy.

Dương Thần vẻ mặt nhăn nhó, đau đớn lấy ra một viên Tê Hà Đan và mấy viên Linh Xu Hoàn phẩm chất kém hơn ra.

- Đạo trưởng, chỉ có bấy nhiêu thôi, sau này mỗi năm tôi sẽ đưa cho Đạo trưởng mấy viên, thế nào?

Tuyệt Kiếm Đạo Nhân nhận mấy viên đan dược từ tay Dương Thần, lập tức giấu kỹ, mặt không đổi sắc nói:

- Cậu Dương Thần, cậu cũng không thể coi bần đạo như tên ăn mày nhận đồ bố thí chứ.