Đúng là đồ mũi trâu không biết xấu hổ, tham lam quá mức.
Dương Thần cố ý để lộ ánh mắt giận dữ:
- Đạo trưởng, nếu như vậy mà vẫn không chịu giúp tôi chuyện này, vậy chi bằng tôi để người phụ nữ của tôi rời khỏi Hoa Hạ cho xong! Sau này tôi cũng không dám tặng ông đan dược nữa! Ông cũng thật khinh người quá! Ông nghĩ số đan dược này từ trên trời rơi xuống hay sao?
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vừa nghe, nào còn ý định để con vịt đã cho lên nồi đun bay mất được! Nếu chẳng may Dương Thần thực sự đưa Sắc Vi ra nước ngoài, ông ta chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao!
Còn về chuyện ức hiếp Dương Thần, thì tuyệt đối không dám. Một là đánh không lại Dương Thần, hai là chuyện tốt thế này, càng ít người biết ông ta càng có lợi.
Vì vậy ông ta vội vàng cười lấy lòng, nói:
- Người anh em, đùa thôi mà! Đùa thôi mà! Bần đạo đương nhiên rất vui được giúp đỡ cậu.
Dương Thần thầm trút được gánh nặng, cuối cùng cũng ổn thỏa rồi.
Bản thân hắn cũng phải lao tâm khổ tứ, dù sao hắn cũng từng giết hai người của Hồng Mông, nếu giết cả sứ giả Hồng Mông, nếu Hồng Mông không phát hiện ra là hắn làm thì năng lực quả thực quá kém rồi.
Cho nên, khống chế được sứ giả Hồng Mông mới là cách làm ổn thỏa nhất, nhẫn nhịn bây giờ trời sẽ sóng yên biển lặng.
Đồng thời sau này nếu có người của Hồng Mông ra ngoài, hắn sẽ là người đầu tiên biết chuyện.
Trước khi đi, Tuyệt Kiếm Đạo Nhân còn hiếu kỳ hỏi:
- Người anh em, có chuyện tốt như vậy sao không nói với người anh này một tiếng từ hôm qua, mà phải đợi tới hôm nay mới nói?
Tên mũi trâu này, đã bắt đầu thấy người sang bắt quàng làm họ rồi.
Dương Thần liếc mắt:
- Đạo trưởng, hôm qua…Nhưng mà có người nhà họ Ninh ở đó, lẽ nào ông muốn để cho người nhà họ Ninh biết sao?
- Thì ra là thế, người anh em quả nhiên suy nghĩ chu đáo.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân như tỉnh ngộ, chắp tay bái phục Dương Thần, rồi lướt nhẹ đi.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân vừa đi, Sắc Vi mới từ trong nhà đi ra, nháy mắt một cái đã tới cạnh Dương Thần, cười duyên dáng nói:
- Chuyện đã thành rồi?
- Đấy là điều tất nhiên, ông ta cũng không có lý do gì để từ chối.
Dương Thần đắc ý nói.
Sắc Vi gật đầu, nghiêng đầu ngắm Dương Thần:
- Không ngờ anh ngoài chuyện đánh nhau, cũng rất biết dùng đầu óc đấy.
Dương Thần vờ giận dữ, nhéo má cô. Không biết là cô đang khen hắn hay đang chế giễu hắn nữa.
Coi như chuyện này trước mắt cũng đã giải quyết xong, Dương Thần thở phào nhẹ nhõm.
Vào trong nhà hắn kể lại mọi chuyện, Quách Tuyết Hoa là người luôn lo nghĩ cũng thấy yên tâm.
Qua bữa tối, Quách Tuyết Hoa, vú Vương và Mẫn Quyên xem phim truyền hình, còn Lâm Nhược Khê giám sát Lam Lam làm bài tập.
Trên thực tế, Lam Lam học rất nhanh, điều khiến Dương Thần ngạc nhiên đấy là Lam Lam đã nhìn thấy thứ gì là không bao giờ quên, thơ ca, văn tự, tiếng Anh, dường như chỉ nhìn qua một lần, nghe qua một lần là nhớ hết.
Điều này khiến Dương Thần rất tò mò, cha mẹ đẻ của con bé tiểu mập này rốt cuộc là ai, hắn cũng từng dùng thần quang, làm biến dị gen, mới có được bản lĩnh như vậy, Lam Lam lại chưa từng làm vậy, lẽ nào thực sự là thần đồng?
Mặc dù Lam Lam tư chất thiên phú rất tốt, nhưng lại lười biếng, đối với chuyện làm bài tập, vẽ tranh, làm thủ công đều không có hứng thú, không có người giám sát, chắc chắn sẽ chạy đi chơi, xem phim hoạt hình, cho nên luôn cần có người bên cạnh giám sát.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Dương Thần không dám dạy cho Lam Lam công pháp tu luyện sớm như vậy.
Đi tới bên cạnh hai mẹ con, nhìn Lam Lam chu miệng, nhanh chóng chép lại văn tự, chữ lớn hơn cả ô vuông.
Dương Thần bất đắc dĩ sờ lên mặt, con bé này viết chữ còn ẩu hơn cả hắn.
Lâm Nhược Khê dường như cũng rất khổ tâm, nhưng nghĩ lại dù sao sau này cũng là máy tính viết, nên cũng không cần phải quá nghiêm khắc.
Dương Thần đưa tay vỗ nhè nhẹ vào vai Lâm Nhược Khê, ra hiệu rằng ra ban công nói chuyện, Lâm Nhược Khê có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gọi Mẫn Quyên lên giám sát Lam Lam, sau đó mới đi theo Dương Thần lên tầng.
Đi tới ban công tầng hai, không gian yên tĩnh, gió thổi lành lạnh, Lâm Nhược Khê sửa lại lọn tóc bị gió thổi:
- Sao vậy, có chuyện gì, sao phải ra đây nói chuyện?
Dương Thần sắp xếp lại suy nghĩ, nói chuyện hôm qua Quách Tuyết Hoa nói với hắn ra, là chuyện không hài lòng với Lâm Nhược Khê, hắn nói hết tất cả nội tình sự việc.
-...Em cũng không nên oán hận mẹ, mẹ cũng không cố ý nhắm vào em, bây giờ em là mẹ của Lam Lam, có lẽ cũng hiểu phần nào tâm tư của người mẹ.
Anh thì không sao, tính tình em thế nào anh hiểu hết, nhưng mẹ lại không nghĩ vậy, mẹ luôn muốn chúng ta giống vợ chồng một chút.
Lâm Nhược Khê lặng lẽ cắn môi, ánh mắt hơi đảo qua đảo lại, sau đó mới nói:
- Em hiểu rồi, em đi xem Lam Lam thế nào, để con bé học thêm một lát rồi cho con bé ngủ một mình, em sẽ sắp xếp phòng cho con bé. Nhiều nhất là một tuần, sau này chúng ta sẽ ngủ chung một phòng.
Dương Thần cười nói:
- Em làm như vậy là đúng đấy, nhưng em cũng đừng cho rằng anh vì được ngủ chung một giường với em mà vui mừng như vậy…
- Em biết!
Lâm Nhược Khê ngắt lời Dương Thần.
- Nếu như ngủ cùng em, sau này nửa đêm đi tìm người phụ nữ khác cũng không tiện cho lắm, anh nghĩ rằng em không biết hay sao? Em cũng không nghĩ anh sẽ thấy vui. Hơn nữa vợ chồng ngủ chung giường cũng là chuyện bình thường mà.
- Quan trọng là bà xã Nhược Khê em phải đối xử với anh dịu dàng hơn một chút, ít nhất là trước mặt mẹ em cũng phải quan tâm tới anh hơn một chút, như vậy mẹ mới vui, mới càng quý mến em.
Dương Thần khuyên.
Lâm Nhược Khê hơi không vui nói:
- Em thừa nhận rằng có nhiều chỗ em chưa làm tròn trách nhiệm, nhưng nếu em dịu dàng với anh, quan tâm tới anh như vậy chẳng phải là làm cho mẹ xem thôi sao, lẽ nào em quan tâm tới anh chỉ là diễn kịch thôi sao?
Dương Thần vội vàng cười xòa xua tay:
- Không phải là ý này, anh luôn hy vọng em và mẹ có thể sống hòa thuận với nhau, hai người một người là người mẹ duy nhất của anh, một người là vợ, anh giúp ai cũng không được hay cho lắm, anh không thể bênh ai bỏ ai được, cho nên có thể sống hòa thuận thì hãy sống hòa thuận với nhau một chút.
Em xem, mẹ cũng đã đem vòng Phượng Tường trao lại cho em rồi, trong lòng cũng đã ngầm công nhận em rồi, chỉ có điều cũng khó tránh được vài điều bất mãn. Sau này, khi em nói gì, làm gì với anh, riêng tư hai người thì không sao, nhưng trước mặt mẹ, thì cố gắng để ý một chút, có được không?
Lâm Nhược Khê nghe những lời thấm thía này của Dương Thần, dáng vẻ chân thành, trong lòng không hiểu sao có chút xót xa.
Thẹn thùng cúi đầu:
- Ông xã, có phải em rất không hiểu chuyện đúng không, phải để anh lo lắng cả những chuyện như thế này….
Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Có gì là không được chứ, anh đã làm nhiều việc có lỗi với em như vậy, để em thỉnh thoảng trút giận cũng là chuyện nên làm mà, anh chỉ sợ tình cảm gia đình xấu đi, như vậy anh sẽ rất phiền lòng, cũng không thể giống như ra ngoài thấy chuyện không thuận mắt là giết sạch hết được, cho nên em yêu à, em giúp anh đi.
Lâm Nhược Khê nhìn vẻ mặt cười cười vô lại của Dương Thần, sẵng giọng:
- Nói cứ như em coi anh là chỗ xả giận vậy, đáng thương như vậy, rõ ràng là anh làm em giận.
Nghe những lời mắng yêu của vợ, Dương Thần như trút được gánh nặng, cảm giác bức bối khó chịu trong nhà mấy ngày nay dừng như cũng đã bay đi đâu hết.
…
Hôm sau, Dương Thần tới công ty làm việc như thường lệ, Bát Nhã vẫn đang ở Nhật Bản, Dương Thần cũng khôngcó ý định lập tức triệu cô về làm công cho hắn, hắn trong thời gian ngắn cũng sẽ không rời khỏi Trung Hải, dù sao ở bên cạnh các cô, tăng thêm tình cảm gia đình cũng là điều cần thiết hiện nay.
Bất giác, đã tháng mười hai rồi, cũng sắp đến Giáng sinh, năm mới, tết Nguyên Đán, …một loạt những ngày lễ lớn, cả thành phố bận rộn hẳn lên.
Khi đang lái xe tới công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, Dương Thần tình cờ phát hiện, đối diện với tòa nhà Ngọc Lôi có mấy chục người, họ giơ một biểu ngữ, dường như đang biểu tình cái gì đấy.
Có điều có lẽ do người ít, dòng xe cộ qua lại tấp nập nhưng không ai chú ý tới, bảo vệ của Ngọc Lôi thì không động đậy gì, vẫn đứng yên tại chỗ, coi họ như không tồn tại.
Dương Thần tò mò, tiến vào phòng làm việc, gọi điện cho Lâm Nhược Khê, cô đến công ty sớm hơn hắn, chắc chắn có nhìn thấy.
- Có chuyện gì vậy, Dương Thần…
Nghe thấy Lâm Nhược Khê gọi tên mình, Dương Thần có thể đoán được chắc chắn đang ở cùng nhân viên nào đó trong công ty, cô hay xấu hổ mà.
- Phía dưới khu nhà Ngọc Lôi có mấy người đang biểu tình, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?
Dương Thần ân cần hỏi.
Lâm Nhược Khê trầm ngâm một lúc, nói:
- Đừng quan tâm tới họ, kệ họ la hét, trời lạnh, họ không đứng lâu được đâu.
Nói xong, cô cúp máy.
Dương Thần đau đầu, tối qua mới nói phải đối xử dịu dàng với mình hơn, vậy mà lại đột nhiên ngắt điện thoại.
Dương Thần đành phải gọi Triệu Đằng để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Đằng tỏ ra khó hiểu khi Dương Thần không biết chuyện này, nói:
- Giám đốc Dương, Tổng giám đốc Lâm không nói với anh sao? Hai người không phải là vợ chồng hay sao?