Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1308: Phong hoa tuyệt đại



Dương Thần nhìn chằm chằm vào con chim khổng lồ ấy, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, ở bên kia, người đàn ông mặc áo bào trắng đứng trên lưng chim, vẻ mặt hàm chứa sự giận dữ vô cùng.

Sự coi thường tới cực điểm khiến nụ cười lạnh trên khuôn mặt anh ta càng nổi bật hơn.

- Tu sĩ loài người mới đến, chính là cậu chăng?

Người đàn ông mặc áo bào trắng có mái tóc dài màu nâu rủ xuống ngang hông, buộc một dây lụa màu đỏ, mũi ưng, khuôn mặt dài gầy, dáng người thon dài.

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy người này, lập tức theo bản năng trốn ra phía sau Dương Thần, nhỏ giọng nói:

- Dương công tử, đây… đây là thành chủ thành Bạch Vân, là Bạch Cưu, một trong ba mươi sáu thiên yêu.

Dương Thần lúc này mới nhìn rõ diện mạo của Bạch Cưu, dòng uy áp này quả thực không thể khinh thường, có lẽ bản thân đã gặp phải cao thủ thật sự đầu tiên ở Vạn Yêu Giới.

Bạch Cưu liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết phía sau Dương Thần, nhíu mi nói:

- Tiểu yêu nhất phẩm tầm thường, tại sao lại đi cùng với loài người?

Tiểu Tuyết run lẩy bẩy núp ở phía sau, không dám lên tiếng.

Dương Thần ra hiệu cho cô không cần phải lo lắng, nói:

- Đã rời khỏi thành Bạch Vân lâu như vậy, chẳng lẽ thành chủ nhà ngươi đến để giữ ta ở lại mấy ngày sao?

- Mồm miệng chua ngoa, hừ.

Bạch Cưu cười lạnh nói:

- Nhà ngươi giết chết hai mươi mấy đại yêu dưới trướng của ta, còn làm bị thương thủ lĩnh Hổ Gầm của ta, điều này coi như miễn, lại còn cướp đi tất cả số linh thạch! Giờ lại muốn ra đi một cách uổng phí như vậy, là quá coi thường Bạch Cưu ta rồi.

Dương Thần cười quái dị nói:

- Tôi đã nói, sao Hổ Gầm có thể đem theo một đại đội nhân mã, tàn sát bừa bãi và cướp bóc nữ yêu lạc đàn trong rừng ở ngoại thành, hóa ra là thành chủ ông chống đỡ sau lưng?

- Cái gì mà cướp bóc nữ yêu? Tất cả những chuyện đó bổn thành chủ không biết! Chỉ biết rằng, hôm nay nhà ngươi nhất định phải giao mạng ở đây!

Bạch Cưu đột nhiên nhảy từ trên lưng chim xuống, lao xuống với tốc độ cực nhanh, như phù du!

Tu vi bát phẩm của Bạch Cưu, trong ba mươi sáu thiên yêu cũng đã được cho là cao thủ, chân nguyên toàn thân phát tán ra, lập tức như cát phi đá bay, cuồng phong trong rừng nổi lên tứ phía!

Dương Thần ra lệnh cho Tiểu Tuyết lập tức đem theo Tuệ Lâm chạy đi xa một chút, sau khi tránh vài trận đao gió sắc nhọn không chút chậm trễ. Trên tay ngưng tụ hai luồng Tam Muội chân hỏa màu bạch kim, đánh tới trước mặt Bạch Cưu!

Lửa cháy rừng rực khiến sắc mặt Bạch Cưu khẽ chuyển biến, trong mắt hơi có vẻ kinh dị, nhưng lại không mấy sợ hãi.

Đến tu vi thuộc cấp bậc này của anh ta, Tam Muội chân hỏa đã không thể làm xuất hiện sự thương tổn lớn, chỉ cần vận công chống cự là được.

Sau khi liên tục né tránh đợt tấn công của Dương Thần, trên tay Bạch Cưu lóe ra yêu quang màu xanh đậm, một trường thương dài hơn sáu thước đột nhiên xuất hiện trên tay!

Bạch quang ở đầu thương vụt sáng, bên dưới đầu thương là một mảng lông vũ dài màu trắng, dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang của kim loại.

Dương Thần nhớ lại Tiểu Tuyết từng nói, hễ là yêu tu có tu vi đến một cấp độ nhất định, là có thể dẫn xuất ra một loại yêu khí bổn mạng từ chính cơ thể của mình, những yêu khí này tương thông với tâm ý của chủ nhân, mỗi loại không giống nhau.

Yêu tu không thường luyện chế pháp bảo, phần lớn là dùng yêu khí bao trùm lên pháp bảo thông thường, đồng thời sau khi bị hư hại có thể nhanh chóng phục hồi, rất khó dây dưa!

- Dù Tam Muội chân hỏa của nhà ngươi hung hăng ngang ngược hơn, cũng khó mà địch nổi trận gió kéo dài liên tục không ngừng của ta!

Bạch Cưu cười điên cuồng, trường thương trên tay run lên, mũi nhọn vút lên trời cao vẽ ra vài đường cong, rồi đột nhiên phát ra những lưỡi đao gió sắc nhọn có âm thanh hỗn độn!

Những lưỡi đao gió này pha trộn lực chân nguyên của cảnh giới bát phẩm, không thể coi thường, liên tục hướng về Dương Thần vờn quanh theo dõi, dường như mấy chục lưỡi đao lượn vòng bay tới bay lui, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt Dương Thần thành tám khối như thường!

Dương Thần lúc này cũng không dám sử dụng cơ thể để kháng cự, uy lực của những lưỡi đao gió này đã đủ để làm máu thịt của bản thân mơ hồ, nên đành luân phiên né tránh, vận khởi chân nguyên ngăn chặn.

Nhưng dần dần, Dương Thần phát hiện, những đao gió này khi phá vào không trung, tạp âm sản sinh ra, lại khiến khí huyết trong cơ thể sôi trào, khó chịu đến cực điểm!

- Chết tiệt, thanh âm này có vấn đề!

Dương Thần ý thức được nụ cười quỷ dị đó của Bạch Cưu, cuối cùng cũng hiểu được.

Nước cờ này ngoài những lưỡi đao gió sắc nhọn, những âm thanh xé gió của đao gió, sinh ra sự chấn động kịch liệt, tạp âm hỗn loạn sử dụng phương thức tương tự như sóng âm, làm tổn thương chân nguyên và khí huyết trong cơ thể tu sĩ.

Nếu không phải Dương Thần có thể chất mạnh mẽ, lúc này đã phải phun máu ra rồi!

- Con mẹ nhà ngươi vẫn còn muốn giở ám chiêu đùa bỡn?

Dương Thần giận dữ, mạnh mẽ bật mở ra một lực thiên địa, thừa lúc những lưỡi đaogió bị đẩy ra trong chớp mắt, hai dòng Quỳ thủy hướng về không trung, ngưng tụ thành hai bức tường băng cao bảy tám thước vút lên trời cao chắn ngang!

Hai bức tường khổng lồ huyền băng chắn ngang này, giống như hai mặt tấm khiên chắn, được Dương Thần dựng lên sừng sững, không ngừng ăn hết toàn bộ những lưỡi đao gió giữa không trung!

Lưỡi đao gió cọ vào bức tường khổng lồ vừa mở ra giao lộ liền ngưng tụ lại, sửng sốt mất hết tác dụng, những sóng âm đó cũng đều tự sụp đổ!

Bạch Cưu thấy vậy cũng giật nẩy người, không ngờ Dương Thần không những có thể sử dụng thiên hỏa mà còn có thể sử dụng được Quỳ thủy!

- Tà môn… Đây là công pháp gì…

Bạch Cưu biết được lần này chỉ có tiến mà không có lui, trường thương trên tay kích động, lại một lần nữa xông thẳng về phía Dương Thần!

Thừa lúc Dương Thần đang sai khiến hai bức tường băng chắn ngang đó, Bạch Cưu từ khe hở giữa hai bức tường, định một kích trí mạng!

Ánh mắt Dương Thần lẫm liệt, cười to nói:

- Chính đợi chiêu này của nhà ngươi đấy!

Khi đang nói, hai bức tường băng chắn ngang giống như đã trở thành cái nón úp khổng lồ, trên không lại khai triển ra một diện tích ba thước có thừa, hai bức tường ầm ầm kẹp chặt, đúng lúc đập trúng Bạch Cưu và trường thương!

Bạch Cưu kêu thảm một tiếng, vốn định tách thân ra, nhưng Dương Thần bật hết hỏa lực, tốc độ nhanh tới kinh người, đuổi theo về phía trước, mới không có cách nào trốn được.

Một kẹp vang dội này, làm cho Tuệ Lâm đứng từ xa đang kinh hoàng khiếp sợ nhìn bỗng hưng phấn nhảy dựng lên, kéo kéo áo của Tiểu Tuyết ở bên cạnh, vui mừng nói:

- Tiểu Tuyết cô xem, Dương đại ca của tôi lại thắng rồi! Thành chủ đó cũng không phải là đối thủ của anh ấy, đến tháp Thông Thiên có lẽ đã nắm bắt được phần lớn rồi chăng?

Điều mà cô gái không phát hiện được là, sắc mặt Tiểu Tuyết lúc này, có chút không bình thường, ánh mắt khác thường nhìn huyền băng trên tay Dương Thần, giữ kín như bưng cười nói:

- Có lẽ vậy, thực sự có đường đi rồi…

Nói xong, Tiểu Tuyết lại hướng về phía chiến trường tự mình đi tới, phong thái bước đi, cũng lộ rõ sự quyến rũ xinh đẹp.

Tuệ Lâm thấy vậy định kéo cô lại, nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã đi thật xa, đành bay vọt lên đuổi theo.

Bạch Cưu lúc này bị chấn động đến thất điên bát đảo, chán nản vì bản thân thực sự đã sơ xuất, không nghĩ tới lời nói của Dương Thần, vốn dù là thua trận, cũng chưa chắc đã chật vật như vậy.

Trên tay Dương Thần lúc này đã dấy lên Nghiệp hỏa màu đỏ thắm hừng hực, một chân dẫm lên đầu Bạch Cưu, nhếch miệng cười nói:

- Đây chính là tự bản thân nhà ngươi đưa mình tới cửa này, vốn nước giếng không phạm nước sông, nhưng ta cũng không muốn cứ mãi xử lý đám viện binh, vậy nên… Để ta tiễn ngươi lên đường.

- Ngươi… Ngươi không thể giết ta! Ta là thủ hạ của cung chủ! Cung chủ sẽ băm xác ngươi thành vạn đoạn!

Bạch Cưu kinh hô, cho dù anh ta có thần thông quảng đại, bị Nghiệp hỏa đột nhiên xuất hiện đốt khắp cơ thể, dù gì cũng đi nửa cái mạng rồi!

Dương Thần đâu còn quan tâm đến anh ta, Nghiệp hỏa trên tay hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ, hung hăng đè xuống!

Đột nhiên!

Ngay trong khoảnh khắc quả cầu lửa sắp thiêu đốt Bạch Cưu, một dải tơ dài màu trắng nhanh như tia chớp chắn phía trên cơ thể Bạch Cưu, làm cho Nghiệp hỏa chấn động quay về!

Dương Thần giật nẩy mình, Nghiệp hỏa này lại đụng phải một chân nguyên cường đại đến không thể tin nổi, không thể không bắn ngược trở lại!

Tuy rằng không khiến bản thân Dương Thần bị tổn thương, nhưng cũng khiến hắn kinh sợ toát cả mồ hôi lạnh!

Dương Thần mãnh liệt ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt cân nhắc tươi cười của Tiểu Tuyết, dấn bước thản nhiên đi tới, dải lụa trắng bay lên không trung phiêu bạt đó, chính là từ trong tay áo của cô bay tới.

Bạch Cưu gặp đại nạn không chết cuống quýt nghiêng mình tránh đi, sau khi trốn vào một vị trí tương đối an toàn, nhìn thấy dải lụa dài trắng như tuyết đang phiêu bạt, mặt lại xám như tro tàn!

- Cung… Cung… Cung chủ?

Tuệ Lâm đi theo Tiểu Tuyết ở phía sau lúc này cũng bối rối, đôi môi run rẩy, không biết phải mở miệng như thế nào.

Đầu Dương Thần rối bời, cảm giác như mình bị chơi xỏ, sau khi ý thức được điều gì, không nhịn nổi nói:

- Cô… Rốt cuộc là ai?

“Tiểu Tuyết” cười khanh khách không ngừng, cười run cả người, bỗng nhiên sau khi thân hình vừa chuyển một cái dịu dàng, vầng sáng màu trắng êm dịu trên người chợt lóe lên, lại biến trở về một người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần!

Người phụ nữ trước mắt toàn thân trắng ngần, không một chút trang điểm, một sợi tơ lụa vô cùng đơn giản đeo trên mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng hàm chứa sự ai oán, thoáng mê hoặc.

Người phụ nữ này, tuy rằng không trang điểm chút nào, nhưng nếu nói cô có vóc người hại nước hại dân thì cũng không quá đáng.

Chỉ sợ sắc nước hương trời, phong hoa tuyệt đại, những từ ngữ như vậy cũng chưa đủ để hình dung ra vẻ đẹp của cô.

Dường như ngọn núi này không có ánh mặt trời chiếu sáng mà chỉ có sự rực rỡ của cô!

- Dương công tử, tiểu nữ là cung chủ cung Ngọc Hồ, Ngọc Tuyết Ngưng, tiểu nữ thật lòng xin lỗi…

Ngọc Tuyết Ngưng hé miệng cười yếu ớt, đôi mắt sáng biết nói tựa như hai dòng nước suối trong khe núi, duyên dáng chào hỏi, thiên kiều bá mị nói không ra.