Trong tích tắc khi Ngọc Tuyết Ngưng nói ra quý tính của bản thân, Bạch Cưu đứng phía xa xa, hai chân đã hoàn toàn mềm nhũn.
Phịch!
Bạch Cưu hồn bay phách lạc, gương mặt méo xệch ngã quỵ xuống đất, bất chấp áo bào trắng nhuộm đất, lớn tiếng gọi to:
- Cung chủ! Thuộc hạ không biết cung chủ ở đây, cung chủ tha mạng!
Bạch Cưu bắt đầu điên cuồng dập đầu, đầu thậm chí đã đập vỡ đất đá cứng chắc trên mặt đất.
Ngọc Tuyết Ngưng không để ý tới Dương Thần với sắc mặt quái dị, và Tuệ Lâm đang trợn mắt há hốc mồm, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Bạch Cưu.
Từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng, nhìn không ra một chút tức giận nào, ngược lại có vẻ cười khẽ.
- Bạch Cưu, ta nghe gần đây có người bẩm báo, nói ngươi ỷ vào bổn cung ít để ý tới những chuyện bình thường, dựa vào thủ đoạn của Yêu mị cư đã thu được không ít linh thạch, xem ra đã bắt được không ít nữ yêu bán thân vì ngươi.
- Cung chủ… Tôi… Thuộc hạ bị oan! Đó đều là những thủ hạ không ra hồn, muốn lấy lòng thuộc hạ, làm xằng làm bậy! Lần này thuộc hạ trở về, nhất định sẽ xử tử tất cả bọn họ!
Bạch Cưu nhanh trí xoay chuyển, gắng sức nói xạo.
Ngọc Tuyết Ngưng vẻ chợt hiểu, cười yếu ớt nói:
- Hóa ra là như vậy, vậy chính là nói, ta đã sai, ta đổ oan cho ngươi?
Bạch Cưu theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng vừa nghĩ là không đúng, sao có thể nói người phụ nữ này đã sai? Lại định gật đầu, nhưng gật đầu cũng không phải, chẳng phải là nhận tội sao? Trong lúc nhất thời, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa là phun ra máu.
- Hừ.
Ngọc Tuyết Ngưng cười khẽ một tiếng:
- Ngươi đi theo ta đã hơn hai trăm năm, bổn cung lúc này mới giao thành Bạch Vân đẹp đẽ như vậy cho ngươi, linh thạch mà các cửa hàng trong thành Bạch Vân cống nạp, đã làm cho không ít đồng liêu của ngươi cảm thấy thèm.
- Ngươi lại không biết tốt xấu, còn muốn để yêu mị cư vơ vét của cải cho ngươi, ngươi đã lợi dụng những nữ yêu cam chịu thì thôi, lại còn trắng trợn bắt nữ yêu lạc đàn đi qua địa bàn của ngươi.
- Có phải ngươi tưởng rằng bản cung thực sự không thể thiếu ngươi? Ngươi tưởng rằng bản cung vốn lười quan tâm đến những chuyện vụn vặt, đã thực sự hồ đồ để mặc cho bọn cẩu nô tài các ngươi lừa gạt hả?
Mồ hôi lạnh của Bạch Cưu chảy ròng ròng, liều mạng lắc đầu nói:
- Cung… Cung chủ! Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, mong cung chủ hãy nhìn vào phần thuộc hạ đã dốc sức vì cung chủ mấy trăm năm nay, tha cho thuộc hạ lần này!
- Được!
Ngọc Tuyết Ngưng hất tay áo, đột nhiên dễ chịu lên rất nhiều:
- Nếu đến một cơ hội ta cũng không cho ngươi, có hơi vô tình máu lạnh, lần này chuyện ngươi lợi dụng yêu mị cư để bắt giữ nữ yêu đi ngang đường sau lưng ta, ta sẽ bỏ qua!
Nhưng không đợi anh ta dập đầu cảm tạ, Ngọc Tuyết Ngưng xoay chuyển lời nói:
- Thế nhưng, chuyện này có thể miễn được, riêng một chuyện khác, ta cũng không thể miễn trừ việc xử phạt ngươi.
- Ah?
Sắc mặt Bạch Cưu suy sụp, không rõ ràng cho lắm.
Ngọc Tuyết Ngưng hơi phiền lòng vân vê vài sợi tóc đen nhánh của mình, nói thong dong:
- Những thuộc hạ đó của ngươi, đặc biệt là tên Hổ Gầm, hôm nay đã bắt bổn cung lại, còn ném bổn cung vào một cái bao…
- Nếu không phải Dương công tử đi ngang qua, bổn cung thiếu chút nữa đã bị yêu mị cư thu lại, trở thành con rối kiếm tiền cho ngươi…
Những lời này, đối với Bạch Cưu mà nói, không khác nào là sấm sét giữa trời quang!
Bạch Cưu hận không thể lập tức quay về, băm cái tên Hổ Gầm đó ra thành nhiều mảnh nhỏ!
Trong chốc lát, Bạch Cưu đã hiểu rõ, tại sao Ngọc Tuyết Ngưng lại hóa thành diện mạo của Tiểu Tuyết như vừa rồi!
Tất cả những điều này đều là cái bẫy mà Ngọc Tuyết Ngưng đã thiết lập từ sớm, đang chờ mình chui vào, có cái gọi là “có chứng có cứ”!
Bản thân bắt các nữ yêu khác thì không thành vấn đề, nhưng đã “phản bội” chủ nhân, đâu còn có lý do để giữ cái mạng này?
Hiểu được điều này, Bạch Cưu biết rằng có cầu xin cũng vô ích, hung hăng cắn răng một cái, dứt khoát không bằng chiến một trận, nếu có thể bỏ chạy khỏi Long cốc, dựa vào tu vi thiên yêu bát phẩm của mình, Long vương sẽ phải che chở cho mình!
Tâm vừa động, Bạch Cưu lập tức thúc giục con chim khổng lồ màu trắng vẫn không nhúc nhích ở cách đó không xa, hướng về phía Ngọc Tuyết Ngưng tấn công!
Con chim khổng lồ màu trắng cảm nhận được chủ nhân triệu tập, kêu lên một tiếng sắc lạnh, hai cánh mãnh liệt dao động, đánh về phía Ngọc Tuyết Ngưng đang đứng!
Trên dung nhan tuyệt đẹp của Ngọc Tuyết Ngưng, lại không một chút thần sắc nhàn nhã, trong nháy mắt như hàn băng Cửu U, lạnh lùng diễm lệ thấu xương!
- Nghiệp chướng, vẫn dám cãi lời bổn cung!
Không đợi cho lời nói được thốt ra, phía sau chiếc váy dài màu trắng của Ngọc Tuyết Ngưng, hai vật tráng kiện màu trắng khổng lồ đột nhiên thò ra, dường như có thể kéo dài đến vô tận, giống như hai sợi dây thừng màu trắng!
Một sợi trong đó, chỉ trong chốc lát liền quấn lấy con chim khổng lồ màu trắng đang lao tới!
Dương Thần đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, đây đúng là hai sợi không chứa một chút màu sắc hỗn tạp nào, cái đuôi hồ ly tráng kiện màu trắng nhung, quả thực là Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Chỉ có điều, cái đuôi này đã hoàn toàn vượt qua dáng người mềm mại của Ngọc Tuyết Ngưng gấp mấy trăm lần!
Thật giống như một cô gái loài người nhỏ nhắn, nhưng lại tùy ý sử dụng hai con giao long dài hàng trăm mét, điện quang giữa không trung du động, khung cảnh nguy nga tráng lệ!
Con chim khổng lồ màu trắng vốn cực kỳ to lớn, nhưng ở trước mặt cái cuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại như một con chim nhỏ bị chèn ép, sững sờ hăm dọa ầm ỹ trong chốc lát, liền trói lật ngược lại!
Cái đuôi hồ ly rất thoải mái bóp chặt, con chim khổng lồ gào thét một tiếng, máu tươi bắn ra tung tóe, bị xay nhỏ thành một đám thịt nhão và lông trắng!
Tuệ Lâm đứng một bên sợ tới mức không dám nhìn, nhưng Dương Thần lại thương tiếc, con chim này sao đã chết rồi, còn muốn cưỡi một lần cho thỏa nguyện.
Nhưng tên Bạch Cưu đó, lại nắm lấy cơ hội này để bay lên, đã chạy được một đoạn xa.
Ngọc Tuyết Ngưng sớm đã chuẩn bị, chẳng biết từ lúc nào, một cái đuôi hồ ly màu trắng khác, đã đuổi theo ngay sau lưng Bạch Cưu!
Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi, chẳng lẽ cái đuôi hồ ly này có thể bay đến mấy dặm hay sao?
Không nói đến khoảng cách xa nhất, chỉ là công phu trong nháy mắt, sau lưng Bạch Cưu đã bị cái đuôi hồ ly hung hăng chạm vào, điên cuồng phun ra một ngụm máu yêu!
- Quay lại!
Cái đuôi hồ ly của Ngọc Tuyết Ngưng quấn lại thật chặt, bắt được Bạch Cưu, tức thì lại kéo quay trở lại mặt đất!
Hai cái đuôi hồ ly tựa như chưa bao giờ xuất hiện, tốc độ thu về nhanh đến lạ thường!
Dương Thần âm thầm líu lưỡi, nếu dựa theo tên người đứng đầu để tính toán, Ngọc Tuyết Ngưng chí ít phải có chín cái đuôi hồ ly như vậy.
Có lẽ, cái đuôi hồ ly này là yêu khí bổn mạng của cô ấy.
Nếu thực sự là như vậy, thực lực của người phụ nữ này quả thực rất kinh khủng, chín cái đuôi hồ ly khổng lồ có thể công kích có thể bảo vệ, tốc độ lại nhanh kinh người, phối hợp với thứ mà cô ấy vừa thể hiện tuyệt đối không thua kém tu vi chân nguyên dũng mãnh của mình, thực sự là rất khó chơi.
Nhìn thấy Bạch Cưu mặt xám như tro tàn, vốn không còn một chút ý nghĩ tiếp tục chạy trốn, chỉ liên tục dập đầu, nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng lại càng ngày càng rét lạnh.
- Cung chủ! Thuộc hạ biết lỗi rồi, cho dù cung chủ muốn phế tu vi của thuộc hạ cũng được, xin tha thứ cho thuộc hạ một lần này thôi!
- Bổn cung trước giờ buông lỏng đám thuộc hạ các ngươi, sao có thể phế bỏ tu vi của ngươi? Bạch Cưu, ngươi có bằng lòng xuất ra một phần lực vì bản cung không?
Ngọc Tuyết Ngưng hỏi.
Bạch Cưu vừa nghe thấy vậy, vui mừng quá đỗi:
- Thuộc hạ sẵn lòng lập công chuộc tội!
- Tốt lắm!
Bóng dáng Ngọc Tuyết Ngưng chợt lóe, đã đứng ở phía sau Bạch Cưu, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên nhéo lấy cái cổ Bạch Cưu từ phía sau!
Một lượng uy áp cực lớn làm cho cả ngọn núi cũng bắt đầu chấn động, rồi đột nhiên bắn ra!
- Tuệ Lâm cẩn thận!
Dương Thần sớm đã ý thức được sự gay go, vọt tới bên cạnh Tuệ Lâm, phóng thích chân nguyên của chính mình, hình thành nên một vòng bảo hộ!
Ngọc Tuyết Ngưng rõ ràng đã dùng chân nguyên vô cùng mạnh mẽ của cô uy áp khiến Bạch Cưu không thể phản kháng, để đạt được mục đích khống chế Bạch Cưu!
Dựa vào một chút tu vi của Tuệ Lâm, vốn không thể ngăn cản, chắc chắn sẽ khiến máu chảy mà chết!
Trong lúc nhất thời, người phụ nữ trông rất mềm mại đó, dường như đã trở thành chúa tể của mảnh thiên địa này, một đôi mắt lóe ra bạch quang đẹp đẽ, tràn đầy sát khí của băng hàn!
Đột nhiên!
Ngọc Tuyết Ngưng mở đôi môi đỏ mọng, cắn một phát lên động mạch cổ của Bạch Cưu!
Gương mặt Bạch Cưu vốn do sự uy áp này khiến anh ta đau khổ, bắt đầu vặn vẹo, trong nháy mắt, lại càng khô quắt đi!
Không chỉ có Tuệ Lâm trốn vào phía sau Dương Thần không dám nhìn, Dương Thần cũng có chút kinh ngạc, đơ người ngay tại chỗ.
Hút máu cũng không có gì, hút tinh khí trong cơ thể yêu tu cũng không có gì, nhưng tất cả những điều này, phát sinh trên cơ thể một người đẹp quốc sắc thiên hương như vậy, lại đột ngột như vậy, khiến cho hình tượng tràn đầy cảm giác xung kích!
Chỉ trong chốc lát, Bạch Cưu đã biến thành người khô, sau khi bị Ngọc Tuyết Ngưng tùy tay ném đi, liền trở về bản thể, một con chim bồ câu màu trắng, nhưng gầy trơ cả xương.
Ngọc Tuyết Ngưng máu tươi đầy mặt, nhưng người phụ nữ lại không lau sạch, máu tươi từ từ thấm vào da thịt trắng như tuyết của cô, tiêu tan không còn nhìn thấy.
Dường như rất thỏa mãn, Ngọc Tuyết Ngưng liếm liếm đôi môi đỏ mọng như hoa, càng làm cho sự quyến rũ bắn ra tứ phía.
Tản ra uy áp, nhìn thấy Dương Thần đang đứng ngơ ngác cách đó không xa, người phụ nữ với giọng nói sâu thẳm nửa giận nửa oán, nói:
- Dương công tử, đừng cho rằng bổn cung là nữ ma đầu hút máu, hơn một nghìn năm trước bổn cung đã không còn hút máu rồi, chẳng qua tên phản bội này cuối cùng cũng phải xử tử, chi bằng hút để dưỡng nhan cho bổn cung, đúng không?