Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 836: Người trong mộng



Dù sao Jane cũng không còn là trẻ con nữa, theo tuổi kết hôn của hoàng thất, một công chúa như cô ấy vào độ tuổi này đã có con là chuyện bình thường, huống hồ cô lại còn rất xuất sắc, tất nhiên là có nhiều vương gia quyền quý thèm muốn, chỉ là trước đây chưa từng nghe nói sắp xếp hôn sự cho cô ấy, Dương Thần lần này đột nhiên biết tin cũng có chút ngạc nhiên.

- Nhưng …Dương Thần, xét cho cùng Jane cũng là con gái, nó cũng phải lấy chồng, nó còn phải nối dõi tông đường cho vương thất xứ Wales, cứ cho là lần này không kết hôn, nhưng lần sau kiểu gì cũng phải lấy.

Catherine van nài nói:

- Em đã nghĩ rất lâu mới quyết định gọi điện cho anh, hi vọng anh có thể giúp khuyên bảo Jane, nó cần…nó cần phải tự mình đối mặt với cuộc đời nó, chứ không phải là theo đuổi những giấc mộng hão huyền kia.

Dương Thần hỗn loạn trong lòng.

- Được rồi, mai anh sẽ tìm cô ấy nói chuyện xem sao, nhưng vẫn là câu nói đó, không ai có thể ép cô ấy được.

Catherine khẽ thở dài dập máy.

Cả đêm Dương Thần không ngủ được, trong đầu hiện lên cảnh hai người gặp nhau giữa cô bé Jane và hắn nhiều năm trước đây, quãng thời gian ở Anh, và những ngày tháng tiếp sau là hình ảnh cô bé Jane trưởng thành, dần dần người con gái xinh đẹp và có trí tuệ hơn người kia đã khiến cho trong lòng Dương Thần dâng lên một tình cảm khác lạ.

Buổi sáng hôm sau, sau khi làm việc xong ở văn phòng, Dương Thần chủ động cùng Lâm Nhược Khê đến khu vực công trình hóa sinh của đại học Trung Hải.

Bởi vì quan hệ vợ chồng đã được công khai cho nên việc xuất hiện cùng nhau cũng không làm cho người khác ngạc nhiên nữa.

Đại học Trung Hải là một trong những đại học hàng đầu, tính quốc tế hóa của nó còn hơn cả đại học Yến Kinh, rất nhiều học giả nổi tiếng thế giới đến đây giảng dạy.

Khuôn viên trường chiếm diện tích rất rộng, bao quanh là một ngọn núi không cao lắm, khiến cho khuôn viên của trường trông rất đẹp, đường xá của trường cơ bản được thiết kế hoàn thiện, hoàn toàn có thể lái xe trong trường.

Bởi vì thân phận của Jane rất đặc biệt nên phía trường học và chính phủ rất coi trọng hạng mục này, lãnh đạo thành phố và trường học gần như đều có mặt, ngoài sân viện nghiên cứu có thể nói như là một bữa tiệc ngoài trời sang trọng dành cho giới thượng lưu.

Trên thảm cỏ, các vị quan chức chính phủ cụm ly chúc tụng, trò chuyện vui vẻ, rất nhiều cơ hội hợp tác đều có thể khai thác tại đây, chứ không phải đơn thuần chỉ để nghênh đón sự có mặt của Jane.

Các phóng viên cũng chen chúc tới đưa tin, nhưng vì có bảo vệ nên chỉ có thể ở bên ngoài vòng bảo vệ chụp ảnh, đèn flash nháy liên tục.

Đương nhiên, đại đa số chỉ biết Jane là một học giả mũi nhọn nổi tiếng đang trên đỉnh cao của khoa học, còn thân phận là một công chúa cao quý của xứ Wales chỉ có một số ít quan chức chính phủ cấp cao mới được biết.

Với tư cách là Tổng đầu tư của dự án phát triển này, Tổng giám đốc công ty Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê cũng thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

Thậm chí trong con mắt không ít người, tạo mối quan hệ với Lâm Nhược Khê còn hơn là với Jane.

Xét cho cùng, Jane chỉ là tạo ra thành quả, nhưng thật sự có bản quyền lại là Quốc Tế Ngọc Lôi, đến lúc đó làm thế nào sơ múi được chút lợi lộc mới là điều mọi người quan tâm.

Một bộ váy màu trắng vai bồng khiến Lâm Nhược Khê rất cao quý, nhưng cái khí chất thanh liêm như núi uyển nhược tuyết cùng với thái độ lạnh lùng khiến cho nhiều người chỉ có thể nhìn mà chùn bước.

Nhiều người chỉ hỏi thăm vài câu là đã không biết nói tiếp như thế nào nữa, vì Lâm Nhược Khê vốn không có hứng thú bắt chuyện với người khác.

Nhưng với tính cách này nhiều người lại cho rằng như thế mới phù hợp với vẻ bề ngoài của Lâm Nhược Khê, không ai là không thở dài cảm thán.

Dẫu sao với tư cách là chồng của Lâm Nhược Khê, sự xuất hiện của Dương Thần cũng được nhiều người chú ý, trong giới doanh nghiệp cũng có không ít tin đồn là hắn bám váy đàn bà, Dương Thần cũng không thèm để ý đến đám người đó, cầm một ly sâm banh ra tìm một góc để ngồi.

Nếu như là trước đây, Lâm Nhược Khê còn kéo Dương thần đi cùng cô đến chào hỏi đám khách, nhưng bây giờ đã biết một phần bối cảnh đằng sau Dương Thần thì Lâm Nhược Khê cũng không còn có ý định đó nữa, để mặc Dương Thần ngồi đó.

Vào giờ ăn trưa, Jane với tư cách là vị khách được hoan nghênh, từ từ lên khán đài.

Jane mặc một chiếc váy màu xanh thêu hoa hở vai, mái tóc màu hổ phách thả xuống một cách nhẹ nhàng, màu mắt xanh biếc trông rất tương thích với màu váy, khuôn mặt không tì vết của người con gái châu Âu, cùng với những đường cong hoàn hảo khiến cho mọi người thật khó tưởng tượng một người phụ nữ cao quý như phượng hoàng lại là một nhà khoa học suốt ngày bận rộn trong các phòng nghiên cứu.

Khi chủ trì lễ khai mạc giới thiệu Jane lên phát biểu, mọi người liền lập tức yên lặng, không kể là nam nữ, đều đang yên lặng thưởng thức chân dung tuyệt mỹ của nữ khoa học nổi tiếng khắp thế giới này.

Và không có ít người lấy Lâm Nhược Khê và Jane ra so sánh với nhau, nhưng gần như mọi người đều cảm nhận được, rằng vẻ đẹp tuyệt mỹ của phương đông và phương tây khi mà giao thoa với nhau thì khó mà phân được ai hơn ai.

Khi Jane phát biểu, không giống như bộ dạng thanh nhàn như thường ngày, khi đã nhập vào vai trò là một nhà khoa học, cô đặc biệt cẩn trọng và nghiên túc, từng câu từng chữ đều dùng chuẩn tiếng Anh một cách chính xác không chút thừa thãi, hiển nhiên đây là kết quả tích lũy nhiều năm liền tham dự các hội nghị nghiên cứu lớn trên thế giới.

Kết thúc, Jane còn nói một đoạn tiếng Trung, cô nói:

- Chuyện chính đã nói xong rồi, cuối cùng tôi xin cám ơn các vị đã có mặt trong buổi khai mạc hôm nay, tôi biết những thứ mà tôi phát biểu lúc nãy, sẽ có rất nhiều nghe không hiểu, đây là một chuyện rất bình thường, tôi cũng có rất nhiều học sinh danh tiếng trên thế giới, nhưng kì thực học sinh tôi cũng nghe không hiểu, chính vì nguyên nhân này, cho nên hôm nay tôi mới cần đứng tại đây... Nhưng cũng rất may mắn là mọi người đều không ngủ say, đã nể mặt tôi rồi, cảm ơn!

Các vị quan khách cũng như các vị khách mời vỗ tay nhiệt liệt.

Dương Thần ngồi một góc cũng nâng ly, không khỏi cảm khái, nhiều năm trước trong một giáo đường bên bờ biển ở Ý, người con gái bất lực nhưng lại thông minh này quả nhiên đã trưởng thành rồi.

Tiếp sau đó, buổi tiệc lại được tiếp tục tiến hành, gần như mọi người đã rất quen thuộc với bữa tiệc kiểu này, Lâm Nhược Khê với tư cách bên Tổng đầu tư thảo luận gì đó với lãnh đạo Phương Trung Bình, Dương Thần là người ngoại đạo cũng không có gì để bàn bạc.

Nhìn thấy dãy núi đằng sau viện nghiên cứu rất yên tĩnh lại không có người, Dương Thần lặng lẽ đi vào.

Đi đến dưới một gốc cây, Dương Thần liền nằm xuống thẳm cỏ mát mẻ, ánh mặt trời hắt xuống các kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt, gió thổi nhè nhẹ.

Cuộc điện thoại ngày hôm qua của Catherine tuy rằng rất mềm mỏng, giống như không nhắc đến chuyện gì, nhưng lại làm cho Dương Thần mâu thuẫn trong lòng.

Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ biến Jane thành người đàn bà của hắn, nhưng nhìn cô bé mà mình gần như chứng kiến sự trưởng thành đi lấy chồng, lại làm cho Dương Thần rầu rĩ trong lòng.

Một cảm xúc phức tạp khiến cho Dương Thần không còn tâm trạng đâu mà đi nghĩ những chuyện khác nữa.

Không biết là tự khi nào, tiếng bước chân nhè nhẹ tiến đến.

Dương Thần không cần nhìn cũng biết đấy là ai.

Đôi chân thon dài mượt mà đứng ngay bên cạnh hắn, ánh mắt hắn nhìn dọc lên đôi chân, dưới bộ váy màu xanh mập mờ chiếc quần lót lụa viền thêu hoa màu đen, dưới vẻ ngoài tao nhã, người phụ nữ lại có thêm chút diễm lệ.

- Em chạy ra đây như vậy không sợ bị cánh báo chí chụp trộm sao?

Dương Thần không dám nhìn lâu, quay đầu đi khẽ cười.

Jane thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Dương Thần, cũng không để ý xem là bãi cỏ sẽ làm bẩn chiếc váy đẹp đẽ của cô.

- Em đi theo con đường nhỏ sau núi, bọn họ không phát hiện được đâu, hơn nữa, tốt nhất là sau khi chụp xong mà có scandan em cũng cảm thấy vui.

Dương Thần thở dài nói:

- Em không nên chạy ra ngoài như vậy, làm như vậy sẽ khiến Catherine khó xử.

Trong mắt Jane có chút thâm ý, hỏi:

- Anh sẽ nghĩ cho em trước hay nghĩ cho mẹ em trước?

- Hai người là mẹ con, điều này không còn gì bàn cãi.

Dương Thần nói.

- Không.

Jane phủ nhận.

- Em dùng tư cách là một người phụ nữ hỏi anh, anh sẽ nghĩ cho em, hay là nghĩ cho người đàn bà tên là Catherine trước.

Dương Thần nhất thời không nói được lời nào, im lặng một lúc lâu, nói:

- Anh cũng không biết, chính vì như vậy, sau khi nghe xong điện thoại của Catherine nên cả đêm mới không ngủ được.

Jane đột nhiên có chút nhẹ nhàng với nụ cười đầy ẩn ý.

- Em thích câu trả lời này, ít nhất thì em cũng đã khiến anh phải mất ngủ.

Dương Thần bất lực, cười đau khổ nói:

- Hai người...là người chứng kiến quá khứ của anh, anh đương nhiên trong lòng anh có hai người rồi.

Là “người trong mộng”sao?

Jane tinh nghịch nói.

Dương Thần nhíu mày, từ từ ngồi dậy, vẫn ngồi trên thảm cỏ lắc đầu.

- Anh không muốn chơi chữ với em, em chắc chắn là thông minh hơn anh, nhưng vấn đề bây giờ là, cho dù em có thông minh hơn đi chăng nữa, em cũng là một cô công chúa xứ Wales đã đến tuổi kết hôn.

Jane dịch chuyển cơ thể về phía Dương Thần, tựa lưng cô vào lưng Dương Thần, hai người ngồi tựa lưng vào nhau, cảm nhận hơi ấm cơ thể của nhau.

- Anh biết em ở đây là vì cái gì mà.

Dương Thần hít sâu một hơi, nói:

- Jane, em biết không, mỗi lần nhìn thấy em giống như là nhìn thấy viên thủy tinh tự nhiên chưa được mài giũa vậy, nhưng nó lại là một kiệt tác của thượng đế, bất cứ trang sức nào, bất cứ điêu khắc nào đều khiến cho viên thủy tinh không thể tìm lại hình dáng ban đầu của nói, nhưng anh lại biết rằng, thủy tinh vẫn chỉ có thể là thủy tinh, nó ở trong lòng anh là hoàn mỹ, nó hoàn toàn không thể là một tác phẩm nghệ thuật chân chính... lựa chọn của anh, sẽ rất ích kỉ.

- Vậy thì vĩnh viễn không cần tạo hình gì cả.

Jane u buồn nói:

- Hãy để cho viên thủy tinh lặng lẽ ở bên cạnh anh, anh sẽ giữ gìn nó, như vậy cũng sẽ rất hạnh phúc.

Dương Thần im lặng, hai bàn tay không kìm được nắm chặt lấy nhau.

Jane quay đầu, nói:

- Dương Thần, em yêu anh, thật đó, anh biết không, đối với em mà nói, điều này đã rất rõ ràng từ lâu rồi.