Kể từ ngày xảy ra chuyện của Hà, Kiên trở nên u buồn, ủ dột.
Liên chưa từng thấy được bất kỳ một nụ cười nào nở trên môi Kiên, lòng cô cũng thấy vô cùng khó chịu.
- Anh Kiên !
Kiên đang phiền não, nhìn thấy Liên thì hoà hoãn hơn hẳn, cô luôn mang đến cho Kiên cảm giác yên bình.
"Em định đi đâu vậy Liên ?"
- Dạ, em định ra chợ mua ít thức ăn. Hôm nay, anh Cường về thăm nhà.
Cơn bực tức trong lòng Kiên lại tiếp tục dâng lên, "lúc nào cũng Cường".
Gần đây Cường lại thường xuyên về thăm nhà, điều đó khiến cho Kiên thấy vô cùng khó chịu, vì mỗi lần về nhà là Cường và Liên lại như hình với bóng.
Liên lướt qua mặt Kiên, để lại quanh quẩn nơi Kiên đứng là một mùi hương quyến rũ. Cô dẫn chiếc xe đạp ra để đi chợ.
Kiên đứng nhìn theo bóng lưng của Liên, nhìn đến ngơ ngẩn, bóng Liên đã khuất dần sau bờ rào, mà mùi hương quyến rũ của Liên vẫn còn lưu lại quanh Kiên.
Trong lòng Liên hôm nay cũng không mấy vui, cô cảm thấy có một cảm giác rất cồn cào khó chịu. Nên lúc đạp xe cũng không được tập trung.
Rầm...
Á...á...
Xe Liên vừa đâm vào một người, cô giật mình bỏ xe chạy đến đỡ người lên rồi đưa tay phủi phủi. Miệng lắp bắp...
- Xin, xin lỗi em nhé !
My nhìn Liên đăm đăm, cô khẽ cười rồi dịu dàng lên tiếng "giọng nói của chị rất giống với giọng nói của chị gái em".
Liên thoáng tia đau lòng, còn nỗi đau nào hơn khi gặp lại người thân mà không dám nhìn nhận, trước mặt cô là đứa em gái mà cô hết mực yêu thương "nhà nghèo, sớm mồ côi mẹ, từ nhỏ hai chị em đã quấn quýt nhau". Liên cố nén bi thương, nuốt ngược nước mắt vào lòng.
- Em có sao không ? Có bị thương chỗ nào không ?
My lắc đầu "Dạ em không sao đâu chị...mà chị có sao không ?"
- Cảm ơn em, chị không sao !
"Lúc nãy em thấy chị cũng bị ngã xuống đất mà".
- Không vấn đề gì !
Một cảm giác trong My vô cùng kỳ lạ, không hiểu vì sao cô chỉ mới gặp Liên lần đầu mà đã có cảm giác như vô cùng thân quen, nhất là ánh mắt dịu dàng của Liên.
Liên nhìn My thật kỹ từ trên xuống, xác định My không bị thương thì mới yên tâm, Liên dịu dàng lên tiếng "em đã không sao, vậy chị phải ra chợ đây em !"
My quyến luyến nhìn Liên thêm một lúc rồi gật đầu "Dạ, chị đi thong thả".
- Ừm...
Tiếng xe đạp lại bắt đầu lọc cọc trên đường. Liên vừa đạp xe vừa lau nước mắt, cô rất nhớ em gái của mình.
Từ hôm gặp gỡ đó, Liên luôn lượn lờ qua mặt My mỗi buổi sáng. Cô biết được dạo gần đây My thường xuyên đi chợ vào buổi sáng sớm, chỉ cần lướt qua mặt My để được nhìn thấy My là cô đã rất an lòng rồi.
My cũng vô cùng hân hoan mỗi khi được gặp Liên. Tình cảm cô dành cho Liên mỗi lúc một thắm thiết hơn, mỗi sáng My cũng tranh thủ thời gian ra chợ sớm, với hy vọng sẽ được gặp mặt Liên. My không hiểu vì sao mình lại tìm thấy cái gì đó của chị gái mình trên người của Liên "giọng nói, ánh mắt và nụ cười".
……………
Nhưng hôm nay, Liên đợi mãi ở cuối thôn mà không thấy bóng dáng của My đâu. Liên đi đi lại lại, cho đến khi nắng ấm lên dần thì cô quyết định đi đến nhà tìm My.
Vừa đến đầu ngõ, Liên đã nghe bên trong nhà ồn ào...còn có cả tiếng khóc thê lương !
Đã rất lâu rồi, kể từ ngày cô rơi xuống ao đến hôm nay...là lần đầu tiên cô trở về nhà. Cảnh vật vẫn như xưa, nhưng sao hôm nay mọi thứ lại trở nên âm u đến như vậy.
Liên nhanh chân bước vào nhà, hình bóng cha già đang ngồi khóc đến thương tâm.
Liên nhìn lên giường, cô em gái đáng yêu của mình đang nằm yên bất động.
Chân Liên lảo đảo rồi ngã xuống đất, cô ngồi bệt giữa nhà. Cô không thể khóc nổi...mắt nhìn chằm chằm lên giường "em gái của cô vốn là người vui vẻ, hoạt bát".
Ba Liên nhìn Liên, thấy cô thương tâm đến như vậy thì khẽ hỏi "cháu là bạn của My à ?"
Liên gật đầu "Dạ !"
- Em My thế nào vậy ạ ?
Ông cụ thở dài "ngày hôm qua nó vẫn khỏe mạnh, sáng nay không thấy nó dậy nữa !"
Ông cụ lại tiếp tục khóc "ông trời ơi, tôi đã làm gì nên tội ? Tại sao hai đứa con gái của tôi lại lần lượt từ bỏ tôi mà đi ? Để người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn nỗi đau nào hơn !"
Liên nghe thế thì khóc đến run bờ vai, cô thầm gọi "ba".
Méo...méo...
Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một con mèo có bộ lông đen muốt, đôi mắt đỏ ngầu...nhìn chằm chằm vào xác My.
Mọi người có mặt đều hét to "nhanh đuổi con mèo đen khỏi đây !"
Vài thanh niên có mặt đứng lên tiến về phía con mèo đen. Cố gắng đuổi nó...
M...é...o...
Con mèo vô cùng hung tợn, tấn công nhóm thanh niên...qua một hồi thì không ít người bị thương. Sau đó, nó đi đến bên cạnh xác My rồi nhảy qua nhảy lại và quanh quẩn bên cạnh xác Mỹ không muốn rời đi.