Cõi Chết

Chương 20: Nghi ngờ



Mặt mày My lạnh lùng nhìn quanh một vòng. Đôi mắt như hình viên đạn chĩa thẳng vào người Liên rồi bước đến bóp chặt cổ Liên "mày phải chết !"

Khụ khụ khụ...

Liên bị bóp chặt đến sắp không còn thở được nữa.

Ông cụ hốt hoảng quát lớn "My, nhanh buông tay ra, không được phép làm hại đến người khác".

- My, nhanh buông chị ra, chị là chị của em đây !

Ha ha ha ha...

My cười như kẻ điên loạn "chịu thừa nhận thân phận thật sự rồi sao ?"

Liên khó hiểu nhìn My, cô cảm nhận được sự hận thù sâu sắc trong đôi mắt của My "em ấy không phải là My !"

- Cô là ai ? Sao lại nhập vào xác của em gái tôi ?

"Mày không xứng đáng để biết !"

Một lúc sau, thấy Liên bất tỉnh thì My nớ lỏng tay.

…………

Cuộc sống rồi lại cứ thế trôi nhanh, ngày lại ngày qua Liên và Kiên sớm chiều đối mặt nhau.

Kiên càng lúc càng yêu Liên say đắm hơn.

"Liên, em sao vậy ? Sao em lại ngồi thẫn thờ vậy ?"

- Dạ em không sao !

Kiên nắm lấy tay Liên "Liên, hay là mình kết hôn đi em, hãy gả cho anh nhé em !"

Liên ngơ ngác nhìn Kiên "anh muốn kết hôn với em thật sao ?"

"Anh yêu em thật lòng mà Liên, đã từ rất lâu rồi...anh luôn mơ ước được cưới em làm vợ".

Thấy Liên im lặng không lên tiếng, Kiên thoáng tia mất mát...

"Anh biết mình không xứng với em. Thôi vậy, anh xin lỗi em, lẽ ra anh không nên nói những lời này !"

Nước mắt Liên bất giác tuôn rơi, cô nhớ đến mười năm trước...lần đầu tiên cô gặp Kiên, anh cũng bảo "mình kết hôn Liên nhé ! Anh yêu em, yêu từ cái nhìn đầu tiên, đời này anh không thể sống thiếu em".



Bao lời ngọt ngào anh đã từng dành cho cô, bao lời thề non hẹn biển anh từng dành cho cô, bao nhiêu lời hứa hẹn anh từng dành cho cô. Cuối cùng thì tất cả cũng theo dòng nước cuốn trôi.

Anh nỡ nhẫn tâm bỏ rơi cô, bỏ mặc cho cô đấu tranh với sống chết, bỏ cho cô tự lực giành lấy sự sống của mình, cuối cùng cô đành phải bất lực mà buông tay. Lúc cô cần anh nhất thì anh lại ngoảnh mặt quay đi, cô hận anh, cô phải chết trong tức tưởi và uất hận "vạn kiếp vẫn không thể quên được".

Hôm nay, anh lại bảo muốn kết hôn với cô, thử hỏi lòng mình có dám để mọi thứ xảy ra một lần nữa không ? Cô hận anh nhiều lắm, làm sao có thể chấp nhận anh thêm một lần nữa, dù rằng cô vẫn còn rất yêu anh.

Những ngày tiếp theo !

Liên luôn muốn tránh mặt Kiên, thấy Kiên ở nhà trước thì cô ra nhà sau, thấy anh đứng ở nhà sau thì cô liền bước xuống cầu ao.

Kiên như sắp điên lên, anh quyết định sẽ đối mặt với Liên, nói lý lẽ cùng cô.

Liên đang đi thì bị Kiên dang tay chặn lại "Liên, nói chuyện với anh một lúc có được không em ?"

- Được !

Kiên nắm tay Liên bước đến dưới hiên nhà...

Cả hai cùng ngồi xuống ghế !

"Sao mấy hôm nay em lại tránh mặt anh ?"

- Em không có !

"Anh đâu phải trẻ con, sao anh lại không cảm nhận được em đang né tránh anh cơ chứ !"

Liên chột dạ nên quay mặt đi !

Kiên ôm chặt Liên vào lòng "em đừng né tránh anh nữa, làm như vậy anh rất khó chịu".

- Được !

"Vậy em có đồng ý gả cho anh không ?"

Thấy Kiên vẫn đang rất chấp niệm, Liên nhíu mày.

"Không phải lần trước anh gặp ở trên tỉnh, em bảo là thích anh sao ?"

- Em...

"Đã vậy, sao lại không muốn gả cho anh ?"



- Em...

Kiên bế Liên đi về phòng, đặt cô nằm lên giường rồi thò tay kéo chiếc gối chêm dưới gáy cô. Anh đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt xinh đẹp của cô...

"Da em mịn quá !"

Liên nắm chặt bàn tay nắm đấm "mịn, mịn sao ?"...còn không phải là nhờ cô nhân tình của anh ban tặng đó sao ? Nửa khuôn mặt bị hủy dung , khiến cho cô phải thường xuyên dùng da dê thay thế !

Kiên cúi xuống hôn lên vùng cổ và xương quai xanh Liên, khiến cô khẽ rên lên...

Ưm...

Kiên mơn trớn cho nụ hôn trượt dốc xuống vùng ngực...

- Anh Kiên, dừng lại đi ! Anh Cường đang ngủ phòng bên cạnh.

"Cường ? Sao lúc nào cũng thấy em quan tâm đến em ấy hết vậy ?"

- Không phải thế đâu anh !

Kiên xé nát chiếc áo trên người Liên xuống...

Cả hai cùng mây mưa, triền miên. Đến lúc tàn canh thì mới buông nhau ra.

Liên mệt quá nên ngủ thiếp đi từ khi nào cũng không biết. Cô thức dậy là lúc mặt trời mọc lên đến giữa đỉnh đầu.

……………

Thời gian không lâu sau đó..

Ọ ẹ....

Mẹ Kiên giật mình nhìn Liên, bà nhìn sâu xa một lúc rồi khẽ hỏi "con sao vậy ?"

- Dạ con ổn thưa mẹ !

Ọ ẹ...

Bà cụ nhíu mày, theo như bà đoán không nhầm thì biểu hiện này của Liên rất giống đang ốm nghén...nhưng...

Bà suy nghĩ và phân tích tính chính xác của sự việc "không lẽ Liên mang thai con của Cường, vì gần đây Cường thường xuyên về thăm nhà. Cường và Liên lại rất thân nhau, chắc chắn đứa bé là của Cường rồi !"

Liên mệt mỏi đến toát mồ hôi lạnh, cô cũng cảm nhận được trong người mình rất lạ, rất giống với phụ nữ mang thai. Nhưng không thể nào xảy ra chuyện hoang đường này được, đâu phải cô và Kiên mới gần gũi nhau lần đầu tiên...cô đã gần gũi với anh mười năm, mười năm chăn gối, cô còn chưa thể mang thai. Sao lần này...chuyện này...