Cõi Chết

Chương 21: Ghen tuông mù quáng



"Liên !"

- Dạ, mẹ gọi con.

"Gần đây, mẹ thấy con xanh xao vàng vọt, lại thường xuyên nôn ói. Con thấy chỗ nào không được khỏe ?"

- Con...con...chắc là do dạ dày con không được khỏe thôi mẹ ạ !

Bà cụ quan sát Liên một lược thật kỹ rồi khẽ bảo "Mẹ đưa con đi khám thầy lang".

- Dạ...con thấy mình rất ổn ạ !

"Không được cãi lời mẹ".

- Dạ !

Bà cụ đưa Liên sang Thôn bên cạnh để thăm khám, bà nghe đồn thầy lang làng bên rất giỏi.

………

Qua một hồi thăm khám, bắt mạch tận tình thì thầy lang đưa ra kết luận...

"Thưa bà, con dâu của bà đã mang thai. Xin chúc mừng bà và gia đình !"

Liên chết lặng !

Bà cụ thì vui như nhặt được vàng "có thai, bà dám chắc rằng đứa bé trong bụng Liên là cháu nội của bà. Cuối cùng thì cũng yên tâm đi gặp tổ tiên rồi".

"Liên, con hãy nói cho mẹ biết...cái thai này..."

- Dạ, là con của anh Kiên ạ !

"Thật vậy sao con ?"

- Dạ.

Bà cụ rất vui, Kiên cũng đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có mụn con nào. Lần này có được đứa con, xem như trời cao an ủi cho số phận của Kiên.

Bà cụ bảo với thầy lang kê cho Liên vài thang thuốc dưỡng thai và bồi bổ sức khoẻ.

Cả hai cùng ra về, bà cụ thì vui cười hí hửng, còn Liên thì lòng như bị ai vò ai xé.

……………

"Mẹ !"

Bà cụ cười toe toét "Kiên ra đồng về rồi à con ?"

"Mẹ, hôm nay có chuyện gì mà trông mẹ vui vẻ thế ?"

Ừ...

Liên lặng yên không nói gì, cô chỉ lặng lẽ đi về phòng.

Kiên nhìn theo "hôm nay, em ấy sao vậy ?"

Bà cụ kéo Kiên ngồi xuống bên cạnh bà "con à, chúc mừng con !"

"Có chuyện gì thế mẹ ?"

Bà cụ cười hiền hoà "con chưa hay biết gì sao ? Liên nó mang thai rồi đó".



Kiên ngơ ngẩn nhìn mẹ mình "sao ạ ? Mẹ nói thật sao ?"

Bà cụ lấy têm trầu cho vào miệng nhai "sáng nay, mẹ đưa Liên sang Thôn bên cạnh thăm mạch, thầy lang bảo rằng bé Liên nó mang thai !"

Kiên nhíu mày "em ấy mang thai con của mình thật sao ?"

Kiên nhớ đến hôm ấy "thân hình gợi cảm của Liên, làng da non mềm như bé con, mùi hương quyến rũ, đôi môi mềm mại...cảm giác sung sướng hôm ấy vẫn còn lưu lại trong tim anh, khiến cả người anh cảm thấy ngứa ngáy".

Cốc...cốc...

Liên xuống giường bước ra mở cửa, vừa mở đã thấy bóng dáng Kiên đang đứng nhìn cô chằm chằm...

- Tìm em có chuyện gì ?

Kiên ôm chầm lấy Liên "em mang thai rồi đúng không ?"

Liên thở dài...

"Em sao vậy Liên ? Em không yêu thích con của chúng ta sao ?"

Liên chua chát trong lòng "nếu là trước đây thì cô sẽ rất vui và hạnh phúc, con bây giờ thì cô không biết cảm giác trong cô là gì..."

Kiên hôn lên trán cô "mình kết hôn em nhé !"

Liên cúi xuống nhìn vào bụng mình "đó là con của cô và Kiên, dù muốn dù không thì cô cũng nên cho nó có được một mái ấm gia đình có đủ cha mẹ, cô đã từng khao khát có được nó từ kiếp trước, lúc cô chưa rơi xuống ao".

Kết hôn với anh...nhưng còn món nợ giữa cô và anh thì tính sao đây ? Đứa con đến ngoài mong đợi của cô, nhưng thôi !

- Được !

Kiên mỉm cười "em hãy yên tâm, anh sẽ cho em một cái đám cưới lớn nhất từ xưa đến nay".

Cảm nhận được sự hờ hững của Liên, lòng Kiên thoáng tia mất mát "em ấy không muốn gả cho mình, vậy người em ấy muốn gả là ai chứ ?"

……………

Một ngày gần tết !

Mùa xuân hoa lá tươi tốt, bướm bay chập chờn !

"Liên !"

Liên đang ngồi hóng gió, nghe có tiếng gọi thì ngước lên nhìn "anh Cường, anh về rồi ! Mẹ mong anh từ sáng đến giờ".

"Ừm...do sắp tết hành khách khá đông, xe dừng lại liên tục nên anh về muộn hơn mọi khi !"

- Dạ, thôi vào nhà đi anh.

"Ừm !"

Liên giật lấy hành lý của Cường rồi xách vào nhà...

Kiên đang lau dọn nhà cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không được vui, anh ném cây chổi lông gà trên tay xuống rồi bước đến giữ chặt tay Liên, anh lạnh nhạt lên tiếng "em sắp trở thành chị dâu của người ta rồi nên giữ ý tứ một chút, đừng để bà con lối xóm dị nghị !"

Liên đau quá nên chau mày...

Cường nhíu mày "kìa anh hai, anh nhẹ tay một chút...Liên đau rồi kìa !"

"Từ khi nào mà chú vượt quá phận như vậy chứ ?"



Anh hai à ! Anh đang suy nghĩ cái gì vậy ? Anh còn không buông Liên ra thì đừng trách em không niệm tình.

"Không niệm tình ? Là ý gì ?"

Cường xoa nhẹ vùng mắt "anh hai, mình là đàn ông đừng nên đối xử với phụ nữ như thế, phụ nữ tạo ra là để được yêu thương, chúng ta cần phải nâng niu và bảo vệ !"

Kiên càng bóp chặt tay Liên hơn.

Cô đau đớn rơi nước mắt.

Bốc...

Cường đấm thẳng vào mặt Kiên "Anh hai, anh có thôi đi không ?"

"Chú đừng quên Liên là chị dâu của chú, vợ chồng chúng tôi có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến chú !"

Cường tức giận vô cùng, anh không hiểu vì sao anh trai mình lại quá đáng đến như vậy.

Bà cụ nghe ồn ào thì bước ra xem "đã xảy ra chuyện gì ?"

Tất cả đều im lặng không ai dám lên tiếng, bà cụ nhìn thấy Kiên bóp chặt tay Liên thì hốt hoảng hét to "mày nhanh buông nó ra, nó đang mang thai...mày làm như thế sẽ hại đến mẹ con nó !"

Kiên nớ lỏng tay Liên ra.

Bà cụ thở dài "tụi bây lớn cả rồi, có gì thì từ từ rồi nói, sao cứ thích động tay động chân vậy chứ ?"

Liên cảm thấy bụng dưới của mình quặn đau nên lê thê đi về phòng.

Về đến phòng, cô leo lên giường nằm co ro.

Cốc...cốc...

Liên gượng dậy bước xuống giường, ra mở cửa !

"Liên, em thấy sao rồi ?"

- Em không sao đâu, sao anh Cường lại vào đây ?

"Lúc nãy thấy em khó chịu nên không yên tâm, anh vào xem em thế nào".

Liên ủ rũ lên tiếng "em ổn !"

"Anh hai cũng thật quá đáng"

Rầm...

Cả Liên và Cường đều ngơ ngác nhìn ra cửa...

"Anh hai !"

- Anh Kiên.

Kiên nhìn Cường như muốn ăn gan uống máu Cường "mày...đừng gọi tao là anh hai, tao không có đứa em trai khốn nạn như mày !"

- Anh Kiên, sao anh lại quá đáng như vậy chứ ?

Kiên lạnh lùng nhìn Liên "Cô bảo tôi quá đáng sao ? Vậy giờ cô nói thật đi, đứa con trong bụng cô là con của tôi hay con của nó ?"

Liên tuôn nước mắt như mưa...

Cường vô cùng ngột ngạt...anh đá văng cái ghế rồi bỏ đi ra ngoài.