Cõi Chết

Chương 2: Ra tay giúp đỡ người hoạn nạn



Liên thở dài "thôi được rồi, em ăn no đi...rồi theo chị về nhà, cứ ở tạm nhà chị một thời gian, rồi tìm cách liên lạc với người nhà !"

Nước mắt của Hà lăn dài trên má "Vâng, em vô cùng biết ơn chị, em sẽ không bao giờ quên ơn chị đâu ạ ! Kiếp này có làm thân trâu ngựa để báo đáp ơn cho chị thì em cũng cam lòng".

- Thôi được rồi, đừng khách sáo quá như vậy !

Hà gạt đi nước mắt và bóc thêm chiếc bánh, ngồi nhai ngấu nghiến...

- Em no chưa ?

"Dạ em no lắm rồi chị ạ !"

- Vậy ngồi đợi chị xíu, chị dọn hàng xong rồi về.

Hà không trả lời Liên, cô đưa tay lau sạch miệng rồi đứng lên dọn hàng giúp Liên, thao tác vô cùng nhanh nhẹn.

Liên hài lòng gật đầu !

………

Hà ôm thúng bánh ngồi phía sau cho Liên chở về nhà. Cả quãng đường dài, hai người không ai lên tiếng.

Một lúc sau Hà khẽ hỏi "nhỡ đâu người nhà chị không thích em thì sao ạ ?"

- Em yên tâm đi, mẹ chồng của chị cũng thường xuyên giúp đỡ người khác. Chồng chị thì rất yêu thương chị, nên sẽ không bao giờ khiến chị không vui đâu.

"Vâng chị, em cảm ơn chị nhiều lắm !"

Liên cũng khao khát có được đứa con cho cuộc sống vợ chồng không còn hiu quạnh. Cô luôn làm việc thiện để tích phước, với hy vọng có một ngày nào đó phước lành tích đủ "trời thương mà ban cho vợ chồng cô một đứa con".

Hà tựa mặt vào lưng của Liên.

Liên chợt rùn mình "sao da em lạnh quá vậy ?"

"Vâng, có lẽ do em lang thang ngoài đường lâu quá, tắm sương tắm gió nhiều nên lạnh đó ạ !"



Liên nghe thế thì càng xót xa cho Hà hơn "tội cho em quá !"

………

Mẹ...con về rồi ạ !

Mẹ chồng Liên khẽ bảo "con rửa mặt đi rồi vào ăn cơm".

Hà rụt rè bước đến trước mặt mẹ chồng Liên "cháu chào bác ạ !"

"Cô là..."

Liên nhanh miệng đáp "Thưa mẹ, em ấy tên Hà, nhà tận Thôn Đông huyện Kính Nam, bị lạc đường...con đưa em ấy về đây sống tạm một thời gian rồi tìm cách liên lạc với người nhà em ấy !"

Mẹ chồng Liên gật đầu "vậy con cứ sắp xếp cho con bé, sao lại khổ thế không biết !"

"Cháu cảm ơn bác nhiều lắm ạ !"

Thôi được rồi, dùng cơm thôi !

Cả bữa cơm không ai lên tiếng, Mẹ chồng Liên thì trước giờ không quen nói chuyện lúc ăn, Kiên thì không quen với sự xuất hiện của một người lạ, trước giờ trên mâm cơm chỉ có mẹ và vợ...thỉnh thoảng thì em trai mới về thăm nhà...

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, Hà ngày ngày vẫn rất chăm chỉ, từ việc trong nhà cho đến việc buôn bán ở chợ...hầu như là một tay Hà làm.

Liên vô cùng hài lòng với cách làm việc của Hà, tình yêu thương của cô dành cho Hà ngày một nhiều hơn. Thấy Hà vừa hiền lành vừa hiểu chuyện, lại vừa đáng yêu, Liên tuyên bố nhận Hà làm em gái nuôi.

Mẹ chồng Liên cũng rất quý Hà, bà có ý định sẽ cưới Hà cho con trai nhỏ của mình (tên là Cường)

Kiên thì không giống với mẹ và vợ của mình, anh cảm thấy không thoải mái khi có sự hiện diện của Hà.

"Này cô Hà !"

Dạ anh gọi em có chuyện gì ?



"Lâu như vậy rồi, sao người nhà của cô vẫn chưa đến đón cô về ? Hay là cô đưa địa chỉ nhà của cô cho tôi, tôi sẽ đưa cô về !"

Dạ...em...em thật sự không nhớ rõ đường về nhà, anh thư thái cho em một thời gian nữa có được không ? Em sẽ cố gắng tìm cách liên lạc với gia đình !

Kiên thở dài "thôi thì tuỳ cô vậy...lo là lo cho cô sống xa nhà sẽ nhớ nhà thôi !"

Vâng...em biết rồi ạ !

Kiên bỏ ra sân ngồi, anh thừa biết là từ khi có Hà phụ giúp thì vợ anh bớt đi không ít vất vả, bao nhiêu năm qua vợ anh đã quá vất vả để lo cho cái nhà này rồi. Thôi vậy...

………

Một ngày kia...

"Me, có chuyện gì muốn nói với vợ chồng con ạ ?"

Ừ ! Hà đâu rồi ?

Dạ cháu đây ạ !

Các con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với các con.

Kiên, Liên, Hà...cả ba ngoan ngoãn ngồi xuống ghế !

Ta có ý muốn cưới bé Hà cho thằng Cường, nhưng không biết ý của Hà thế nào...bà lấy từ túi áo bà ba ra một chiếc khăn, mở chiếc khăn ra bà cầm tấm ảnh chụp trắng đen đưa đến trước mặt Hà "con nhìn xem con trai của bác có vừa ý không ?"

Hà chăm chú nhìn vào tắm ảnh, người trong ảnh giống với Kiên vài phần. Tuy nhiên thì không được khôi ngô bằng Kiên.

Thấy Hà trầm tư không lên tiếng, bà lo lắng hỏi "không vừa mắt con sao ?"

Dạ không phải đâu bác, Hà thở dài rồi dịu dàng lên tiếng "gia đình mình bấy lâu nay đã đùm bọc con, ân tình này con có trả đến kiếp sau vẫn chưa đủ...con sao lại chê bai anh Cường nhà bác được, chỉ là con không biết anh ấy có đồng ý cưới con làm vợ hay không. Nói gì thì nói, con cũng chỉ là một cô gái quê, anh ấy làm việc giữa phố lớn...giữa vạn người xinh đẹp, không lẽ anh ấy không vừa ý một ai đó sao ! Anh ấy sẽ không chấp nhận cưới một cô gái quê như con đâu ạ !"

Bà cụ trầm tư một lúc rồi khẽ cười, bà bảo "nó dám không cưới sao ?"

Được rồi, ngày mai mẹ bắt xe ra thành phố "Mẹ muốn xem cuộc sống của nó trong những năm gần đây như thế nào, tiện miệng mẹ thăm dò ý kiến của nó xem sao !"