Kiên ném xác thầy lang xuống kênh rồi đi về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyện của Liên "Cô ta có thể đi đâu được chứ !"
Kiên ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không biết, trong cơn ngủ say...
Oa...oa...oa...Kiên nghe có tiếng trẻ sơ sinh khóc dã tràng, nên chợt nhíu mày vì tiếng khóc ấy càng lúc càng dữ dội.
Oa...oa...oa...
Tiếng khóc gây ồn khiến cho Kiên phải tỉnh giấc...miệng chửi lầm bầm "con cái nhà ai mà để khóc dữ dội thế không biết !"
Kiên bước đến cửa sổ phòng nhìn ra ngoài, giờ chỉ mới chiều muộn. Anh vào bếp để nấu chút gì đó để ăn, mắt vô tình nhìn thấy nồi cháo của sáng hôm qua vẫn còn nằm yên trên giá bếp...anh nhìn đến suy tư "hừ...cuối cùng thì thứ con hoang kia cũng chết".
O..o...a...oa...
"Hửm ?"
Kiên lại chợt nghe có tiếng khóc !
"Xóm này đã lâu rồi có ai bầu bí gì đâu mà có tiếng khóc của trẻ con cơ chứ !"
Cạch...
Kiên nhìn về phía phát ra tiếng động nhưng không thấy gì cả.
Anh lại tiếp tục nhóm lửa, lửa đỏ than hồng nhưng anh lại cảm thấy mình thật lạnh, anh chợt rùn mình...
Cạch...
Lại có tiếng động, giống như chiếc ly ngã xuống mặt bàn.
Kiên nhìn sang bàn ăn nhưng không thấy gì, Kiên nhíu mày "nhà này hôm nay có chuột hay sao vậy chứ ?"
Choang...
Nghe có tiếng vỡ của chén đĩa, Kiên giật bắn người "ôi...khốn thật, có chuyện gì xảy ra vậy chứ ?"
Anh đi đến bên sống chén quan sát nhưng lại không thấy gì "vừa rồi rõ ràng là nghe có tiếng chén vỡ mà !"
Cạch...
Lại có tiếng động, Kiên giật mình...chiếc muỗng trên tay anh cũng rơi xuống đất.
"Mẹ kiếp, hôm nay xảy ra chuyện gì thế nhỉ !"
Oa...oa...
Kiên trầm tư "là trẻ con, sao tiếng khóc vang gần thế ! Giống như ở trong nhà mình vậy".
Oa...oa...oa...
Tiếng khóc cứ khiến cho Kiên sốt ruột...anh bước ra bên ngoài cháy bếp rồi đi lòng vòng để tìm, lòng khó hiểu "rõ ràng nghe tiếng khóc phát ra từ phía này mà".
Kiên nhìn ngó thật kỹ xung quanh rồi trở vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Oa...oa...oa...
Tiếng khóc vẫn cứ như thế mà vang vọng mãi bên tai Kiên, đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh khóc dã tràng, càng nghe thì lòng Kiên càng sốt ruột.
Kiên nấu xong chén cơm và luộc ít rau, anh bày ra bàn ngồi ăn.
"Haiz...ăn tạm bợ vậy"
Ăn xong, Kiên ra quán rượu ngồi. Anh mà còn ở nhà thêm một giây một phút nữa thì anh sẽ điên mất, tiếng khóc kia cứ như tra tấn anh, anh nghe mà thấy ám ảnh.
………
'Anh Kiên sao vậy ?'
"Hà, cho anh bình rượu !"
Hà cười ngọt ngào "rượu thì em nào có thiếu, nhưng anh phải nói xem, anh đang bực mình chuyện gì mà mặt anh cứ đanh lại vậy ? Trông khó coi chết đi được !"
Kiên thở dài..."cả buổi chiều tối anh bị ám ảnh bởi tiếng trẻ con khóc dã tràng !"
'Hàng xóm vừa mới sinh con hả anh ?'
"Làm gì có ai bầu bí mà sinh".
'Ơ...vậy thì sao lại có tiếng trẻ con khóc dã tràng ?'
"Anh cũng chả hiểu nổi"
Hà mang ra cho Kiên bầu rượu, cô ngồi xuống bên cạnh Kiên "đêm nay để em hầu rượu anh nhé !"
"Thế em không bán nữa à ?"
'Ai bảo anh là khách quý của em làm gì chứ ! Thấy anh không vui, em làm gì còn tâm trạng để buôn bán nữa. Em đuổi về cả rồi !'
Kiên nghe thế thì nhìn quanh một vòng quán "đúng là quán không còn ai khác ngoài anh và Hà".
"Em đối với anh thật tốt !"
'Thế thì anh phải bồi thường thiệt hại cho em đấy nhé !'
"Được...anh sẽ bồi thường thiệt hại cho em gấp mười lần".
Hà cười toe toét "là anh nói đó !"
"Tất nhiên"
Kiên khom người xuống bế Hà đi vào phòng...
"Em càng lúc càng giống yêu tinh, em đã chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí của anh rồi !"
'Thế sao anh không đưa em về sống cùng với anh ?'
Kiên im lặng không lên tiếng, thật ra thì Kiên đã rất muốn đưa Hà về nhà chung sống, anh rất thích cô, hàng đêm cứ nhìn thấy cô ngồi hầu rượu cho hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác, lòng anh vô cùng khó chịu...anh chỉ muốn Hà là của riêng anh, nhưng tạm thời thì anh chưa thể đưa cô về nhà. Như thế thì mẹ anh sẽ rất tức giận, anh thừa biết là mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận Hà.
Anh cần phải cố gắng sắp xếp ổn thỏa việc của Liên trước đã.
'Sao anh không trả lời em ? Hay là anh chỉ muốn lên giường với em xong rồi vứt đi ?'
Kiên ôm Hà vào lòng "tuyệt đối không có chuyện đó, em hãy cho anh thêm chút thời gian để anh tìm lời nói với mẹ !"
'Thôi được rồi, em đợi anh mà. Nhưng đừng hòng nghĩ đến chuyện vứt bỏ em khi chán đấy !"
"Em cứ ngoan ngoãn như thế, anh làm sao mà nỡ lòng nào vứt bỏ em cho được chứ !"
'Đêm nay, anh đừng có về, ở lại cùng em có được không ?'
"Được rồi tiểu yêu tinh, anh sẽ ra về lúc trời mờ sáng !"
Hà cười khanh khách rồi kéo Kiên ngã xuống giường...cả hai sáp lại là dục vọng cứ trỗi dậy, họ luôn thèm muốn thân xác nhau như những con dã thú háo mồi, mây mưa triền miên cả đêm không ngừng.
Kiên về nhà khi trời gần sáng, anh lê tấm thân mỏi nhừ về phòng ngủ, cả đêm triền miên, anh bị Hà vắt đến kiệt sức.
Vừa nằm xuống giường thì mắt nặng trĩu...
Oa...oa...
Kiên bật dậy vì nghe thấy tiếng khóc bên cạnh mình !