Kiên giật mình, những ngày qua đã không ít chuyện lạ xảy ra, Kiên không còn sợ hãi như trước đây nữa !
Bóng đen ấy cứ lượn lờ ngoài hiên bếp, Kiên gác đôi đũa trên tay xuống giá bếp rồi nhè nhẹ đi ra ngoài. Nhưng lại không thấy ai, Kiên nhìn quanh rồi khẽ nhíu mày.
Ầm...
Nghe có tiếng động từ nhà trước, Kiên vội chạy ra...
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Kiên phải ngỡ ngàng, di ảnh của Liên nằm ngổn ngang dưới đất và vụn vỡ !
Kiên gom lại mảnh vỡ rồi khẽ thở dài, một tia thương xót xuyên thủng tim Kiên. Trước đây là do anh không để tâm đến Liên, giờ mới biết Liên rất quan trọng đối với anh.
Vù...
Bóng đen lại lướt qua mặt Kiên, Kiên vội đuổi theo...đuổi mãi rồi đuổi mãi, cho đến khi bị con sông ngăn lại !
Trước mắt Kiên là một người mặc đồ đen, vải đen che kín mặt, anh khẽ lên tiếng hỏi "là em đúng không Liên ?"
Người đối diện dùng ánh mắt giận dữ nhìn Kiên !
Kiên chợt nhíu mày "ánh mắt quen thuộc này...là của Hà".
'Anh còn dám gọi tên em ?'
Kiên khó hiểu nhìn Hà "em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì ?
Không trả lời Kiên, cô quay lưng lại với anh !
Kiên bước đến giữ chặt bả vai Hà, kéo cô quay lại nhìn mình "nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì ?"
Hà khóc sụt sùi như mưa ngâu tháng bảy !
Nhìn Hà trùm kín mít, Kiên nhẹ giọng cất tiếng hỏi "Mà sao em lại ra thế này ?"
Hà càng khóc dữ dội hơn, uất ức kể lể "là Liên, chính cô ta đã hại em ra thế này !"
Vừa nói, Hà vừa mở tấm khăn đen che mặt xuống.
A...á...
Kiên hốt hoảng..."mặt em..."
Kiên choáng váng với khuôn mặt bị hủy dung hoàn toàn của Hà, cả khuôn mặt bỏng nặng lỡ loét, lỗ rổ...nhìn cứ như nham thạch đỏ. Trong rất đáng sợ
Hà nhào tới bóp chặt cổ Kiên "anh dám mai mỉa em, anh chê em xấu có đúng không ?"
Khụ...khụ...khụ...
Kiên vội vàng gỡ bỏ tay Hà ra...
Khụ khụ khụ...
"Em điên à ?"
Hà tức giận, chưa bao giờ cô tức giận đến như thế ! Cô thầm nghĩ, đàn ông đều khốn nạn như nhau, lúc cô xinh đẹp thì ai cũng vây quanh nỉ non lời yêu lời nhớ...giờ cô ra thế này thì liền trở mặt. Con dê già kia cũng thế, mà tên đàn ông này cũng vậy.
Roẹt...
A...a...
Hà dùng con dao sắc nhọn lột đi lớp da trên mặt Kiên.
Kiên ôm lấy khuôn mặt đau đớn của mình.
Hà lạnh lùng liếc nhìn Kiên rồi rời đi.
Kiên ôm mặt đứng nhìn theo, chưa bao giờ anh thấy chán ghét Hà đến như vậy !
Hà thầm nguyền rủa tất cả, cô nguyền rủa Liên vì Liên đã hủy dung cô, cô nguyền rủa Kiên vì Kiên đã phản bội cô.
Hà lê thê bước trên con đường dài mênh mông, con đừng đã vắng càng thêm vắng.
Từ đó về sau, Kiên sống một mình hiu quạnh trong căn nhà ba gian hai cháy, rộng lớn. Mặt anh đã bị hủy, anh không dám gặp lại ai.
……………
Năm năm sau !
Tại một ngôi làng nhỏ...
"Mẹ ơi !"
Liên dịu dàng lên tiếng "Mẹ đây con yêu !"
Mẹ con Liên may mắn được ông cụ giúp đỡ, chuyển kiếp...một lần nữa được sống. Cô luôn trân trọng cuộc sống tươi đẹp này.
Liên mở một cái quán nước nhỏ, buôn bán kiếm tiền nuôi con !
Một hôm có vị khách kỳ lạ ghé quán uống trà, người này cứ nhìn Liên chằm chằm. Liên cũng cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác nhìn mình như thế.
Liên cảm nhận người đàn ông trước mặt mình khá quen nhưng không thể hình dung ra được anh là ai. Liên nhìn thêm một lúc rồi quay lưng rời đi !
"Cô chủ cho tôi ấm trà nóng"
Giọng nói này vừa thốt lên, càng khiến cho Liên thêm ngỡ ngàng !
- Giọng nói này sao lại quen tai đến vậy chứ ?
"Mẹ ơi !"
Kiên nhìn chăm chú đứa bé, đứa bé này...
Uống xong ấm trà, Kiên rời đi trong tiếc nuối. Anh biết đây là vợ và con của anh, nhưng anh làm sao dám nhận. Đứa bé đã rất hận anh, vì chính anh đã hại nó.
Cứ mỗi lần Kiên ra tỉnh về là sẽ ghé quán nước của hai mẹ con Liên, chủ yếu là anh muốn nhìn thấy đứa bé trưởng thành. Anh mong muốn mỗi ngày trôi qua, anh đều được nhìn thấy nó lớn lên, chỉ cần nhìn thôi là anh đã đủ mãn nguyện.
Liên cũng biết người đàn ông bị mất lớp bì trên khuôn mặt là Kiên, nên cô cũng thầm vui cho con vì anh còn nhớ đến đứa con đã từng bạc mệnh.
Cô biết bây giờ anh đã rất hối hận, ánh mắt của anh nhìn đứa bé chất chứa sự yêu thương và quan tâm, cô biết rằng thứ tình cảm chân thật này được xuất phát từ con tim của anh.
Liên loay hoay bên bếp lửa nhỏ, cô pha những ấm trà bình dân bán cho khách đi đường. Thỉnh thoảng lại có xe lam đổ khách ghé vào ủng hộ.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, Kiên xuống xe vào quán uống trà như mọi khi. Xung quanh, hành khách ngồi đông nghẹt nhưng anh không thấy đứa bé đâu nên đưa mắt tìm kiếm.
Sắp đến giờ xe khởi hành mà Kiên vẫn không thấy bóng dáng của đứa bé...anh thấy lo lắng nên khẽ hỏi Liên "Cô chủ quán cho tôi hỏi !"
Liên ngước mặt lên nhìn Kiên "anh muốn hỏi gì ?"
"Ừm...đứa bé, sao hôm nay tôi không thấy đứa bé ?"
Liên mỉm cười "nó ra ngoài chơi cùng bạn trong xóm rồi anh".
Ánh mắt Kiên hiện rõ sự thất vọng và cả sự lo lắng !