Liên cười cười nhưng không lên tiếng, cô biết con người luôn là như vậy "có thì không biết trân trọng, đến khi mất đi thì mới tiếc nuối !"
Xe chạy lạch tạch trên đường...đoạn thì gồ ghề, đoạn thì lầy lội !
Hành khách trên xe cũng đã xuống xe gần hết, chỉ còn lại một hai người sống ở những Thôn xa xôi như Kiên.
Ngoài trời thì lại mưa lất phất, mưa cứ tạt vào xe...cả người Kiên ướt sũng.
Cô gái ngồi đối diện nhíu mày 'Này anh, sao anh không hạ tấm rèm cửa xuống ?'
Kiên đưa tay mở sợi dây cho tấm bạc rơi xuống. Chỉ còn nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, lòng Kiên đau như ai cào ai xé "sao con trai lại không gặp mình ?"
Xe lam chạy về đến đầu ngõ thì dừng lại...
'Này anh bạn, anh không định xuống xe sao ?'
Kiên nhìn bác tài xế rồi khẽ gật đầu "cảm ơn !"
Kiên là hành khách cuối cùng trên chuyến xe lam chiều nay.
Trời vừa mới ngớt trận mưa to, đường khá lầy lội. Kiên bỏ đôi giày đang đi dưới chân ra và cầm lên. Ghé qua cầu ao rửa chân rồi mới vào nhà.
Tõm...
Mưa to quá, nước ngập cả chiếc cầu dưới ao. Kiên sảy chân rơi xuống nước, cả người ướt sũng. Kiên vớ lấy tấm ván rồi bám vào leo lên.
Kiên ngồi xuống rửa mặt, nhìn thấy bóng mình dưới đáy ao Kiên giật bắn người "mình lại ghê tởm đến thế sao ?"
Vừa mở cửa bước vào nhà, đã thấy con mèo đen với đôi mắt đỏ ngầu, ngồi thù lù...nó như chờ đợi Kiên từ rất lâu, vừa thấy Kiên nó lớn tiếng gọi "méo..."
Kiên chau mày "mày là mèo của nhà nào ?"
'Méo...'
Kiên mặc kệ nó, anh bước đến bàn thờ tổ tiên đốt nhang cho ông bà, ba mẹ.
'M...é...o...'
Thấy Kiên không để ý đến nó nên nó vô cùng giận dữ và bay thẳng vào người Kiên...cào xé mặt mũi Kiên...
"Mày điên à ?"
Nó càng tấn công Kiên dữ dội hơn, Kiên bực quá nên hất nó văng ra khỏi cửa nhà rồi khép cửa lại.
"Đúng là loài mèo điên !"
Kiên đi về phòng thay đồ, trời đã sắp tối mất rồi "thế này thì không kịp ra đồng, sáng sớm mai hẳn ra đồng vậy !"
Mấy hôm nay, trời mưa to quá nên anh định ra đồng mở nước cho chảy ra kênh bớt vì sợ ngập úng.
Kiên suy nghĩ vu vơ rồi chợt khép mắt lại. Anh rất nhớ mẹ con Liên, Liên xinh đẹp dịu dàng, đứa trẻ thì ngoan ngoãn đáng yêu. Giọng nói ngọng nghịu của đứa bé cứ văng vẳng bên tai Kiên và cả tiếng cười khanh khách của nó.
'Méo... '
Kiên bật dậy, rõ ràng là anh đã ném nó ra ngoài rồi mà "Khốn kiếp, sao mày lại vào đây ?"
Con mèo nhảy đến trước mặt Kiên và nhìn anh chằm chằm...
"Mày lại lên cơn điên khùng gì nữa đây hả ?"
Đôi mắt đỏ ngầu như máu cứ thế mà nhìn Kiên chằm chằm, tư thế sẵn sàng như đang chờ đánh nhau.
Kiên đang bực bội nhưng thấy nó thật đáng yêu nên anh không thể nào không bật cười, anh vuốt nhẹ bộ lông đen óng của nó...
"Ừm ! Lông của mày mềm mại thật đấy !"
'Meo...meo...'
"Sao vậy ? Sao bỗng dưng mày trở nên dịu dàng thế ?"
Kiên bế nó lên và cứ nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác mềm mại từ bộ lông đen của nó khiến cho Kiên thấy dễ chịu hơn !
Giọng thì thầm, Kiên khẽ bảo "mày không có nơi nào để về thì cứ ở lại đây cùng với tao".
'Meo...'
Tiếng kêu như thay cho câu trả lời !
Kể từ ngày ấy, Kiên và con mèo luôn quấn lấy nhau, bao nhiêu năm qua anh luôn thui thủi một mình...nay có mèo bầu bạn, lòng Kiên vui vẻ hẳn lên. Có tâm sự buồn vui gì thì anh cũng đều tâm sự với nó, nó như cũng hiểu được nên mỗi lần anh bày tỏ tâm tư là nó luôn nằm im lặng lắng nghe !
"Ngày mai tao ra tỉnh thăm em trai, mày có muốn đi cùng tao không ?"
'Meo'
……………
'Anh hai, anh đi đường xa chắc mệt lắm rồi ! Anh nghỉ ngơi trước đi'.
"Em lo làm việc của mình đi, mặc kệ anh"
Thời gian qua, Cường luôn tìm bác sĩ tài giỏi để phẫu thuật cho Kiên, hy vọng sẽ khôi phục lại diện mạo cho Kiên, nhưng cũng không có chút tiến triển nào !
'Meo...'
Cường hốt hoảng "mèo...mèo ở đâu ra mèo ?"
Cường rất sợ mèo, nhìn thấy mèo Cường hốt hoảng !
Kiên khẽ lên tiếng "là mèo của anh, anh bỏ nó ở nhà sợ không ai chăm sóc cho nó, nên..."
'Thôi không sao anh ạ ! Em vốn sợ mèo, anh cứ để nó trên tầng là được !'
Kiên biết từ nhỏ Cường vốn đã sợ chó, sợ mèo. Anh mang con mèo lên lầu nhốt lại "trong đêm nay mày chịu khó ở trong phòng nhé ! Sáng mai chúng ta sẽ về nhà".
'Meo'
Cường nhìn theo bóng lưng của Kiên, anh không hiểu tại sao dạo gần đây Kiên cứ thường xuyên đến thăm mình, trong ký ức của mình...ngày xưa anh trai rất ghét mình, chỉ có gần đây anh trai quan tâm mình nhiều hơn và thường xuyên đến thăm mình.
Lòng Cường nửa mừng nửa lo : "mừng là vì anh trai đã quan tâm đến mình, lo là lo không biết anh trai đang có chuyện gì xảy ra !"
……………
"Cô chủ quán, cho tôi ấm trà"
Liên mỉm cười rồi châm ấm trà mang đến cho Kiên "mời anh dùng trà !"
Kiên rót chén trà rồi ngồi nhăm nhi, anh đưa mắt nhìn quanh..."lại không thấy đứa trẻ đáng yêu ấy đâu".
Liên liếc nhìn qua rồi thu hết cảm xúc của Kiên "anh ấy muốn gặp con sao ?"
Kiên phiền não, anh mong ngóng mãi nhưng vẫn không thấy bé con đâu. Có lẽ là hôm nay anh lại rời khỏi đây với tiếc nuối như lần trước !