Anh Thư vẫn đứng ở đó nói chuyện với Anthony, cô rất vui vẻ nói:
-Anh cũng là bác sĩ à?
-Ừm, anh là bác sĩ hiện tại đang làm việc cùng với chồng sắp cưới của em đấy.
-À, dạ.
Hai người cứ nói chuyện với nhau và xem như Minh Anh không hề tồn tại ở đây, Anthony rất thích tính cách của Anh Thư bởi vì cô không có kiểu cách như những tiểu thư khác, lại còn rất vui vẻ dễ thương khi tiếp xúc qua liền mến cô ngai, anh hỏi:
-Em hiện tại có đang làm việc gì không hay còn đi học?
-Dạ em hiện đang học bác sĩ khoa ngoại thần kinh ạ, sắp tới em sẽ vào bệnh viện của chú để thực tập.
Anh không hiểu lắm nên hỏi cô:
-Chú? Em có họ hàng ở đây à?
Cô liền chỉ Minh Anh nói:
-Dạ em sẽ đến bệnh viện của chú ấy thực tập ạ.
Anthony đang cầm trên tay ly rượu uống, khi nghe cô gọi Minh Anh là chú anh liền cười đến sặc nước.
Còn Minh Anh thì tức giận đến đen mặt tại sao cô nhóc này lại gọi anh là "Chú", trong khi bạn của anh thì cô ấy lại gọi là "anh" không lẽ nhìn Minh Anh già hơn Anthony à?
Trong khi đó Anthony cười cho hả hê rồi quay qua chọc Minh Anh:
-Tớ không ngờ là cậu già đến vậy luôn á, cô ấy gọi cậu là "chú" vậy tớ có nên đổi cách xưng hô với cậu không ta?
Cô lè lưỡi cười chọc tức Minh Anh một cái, sau đó cô quay qua nói chuyện với Anthony:
-Anh thì không thể so sánh với chú ấy được, bởi vì anh trẻ và đẹp trai hơn chú ấy nhiều mà.
Minh Anh tức giận nói với Anh Thư:
-Cái con bé này hôm nào cô không chọc tức tôi là cô không chịu nổi à?
-Ừm.
Cô đâu có sợ sau khi anh hỏi Anh Thư liền trả lời anh chắc nịt, khiến cho Minh Anh đang tức giận còn tức thêm nữa vừa định đưa tay ra kéo cô đi, thì Anh Thư lanh mắt hơn cô chạy trước và trốn ở phía sau Anthony.
Anthony đứng nhìn hai người đấu khẩu với nhau mà mỉm cười, anh càng cảm thấy tính cách của cô gái nhỏ này rất đáng yêu, anh nói với Minh Anh:
-Cô ấy thật dễ thương tớ rất thích cô ấy.
Rồi anh quay qua nói với Anh Thư:
-Em đừng có chọc cậu ấy, khi cậu ấy giận lên sẽ rất đáng sợ đó.
Anh Thư cười tươi nói:
-Nhưng mà em không có sợ đâu.
Sau đó hai người lại cười với nhau còn Minh Anh thì vô cùng tức giận anh nói:
-Chúng ta đi vào trong thôi.
Cô lắc đầu không chịu làm theo bởi vì chọc cho anh tức từ nãy giờ giờ, thế nào Minh Anh cũng trả thù lại cô nên Anh Thư nhất định không đi, thấy thế anh liền lớn tiếng hơn nói:
-Đi theo tôi ngai lập tức.
Anh Thư vẫn không nhút nhít và đứng sau lưng Anthony, cô nói:
-Chú lại định làm gì đây?
Anthony lại muốn chọc người bạn của mình, anh đứng ra che chắn cho Anh Thư và hỏi theo:
-Đúng đó cậu định làm gì hả?
Minh Anh lúc này đang cố gắng kìm chế lại nói:
-Anthony đây không phải là việc của cậu.
-Tớ chỉ muốn biết mà thôi.
Minh Anh không thèm trả lời lại bạn mình anh nhìn Anh Thư nói:
-Mau đi theo tôi, đứng sau lưng của người khác là sao vậy hả?
-Tớ không phải là người khác mà là bạn thân của cậu mà.
Lần đầu tiên chọc tức được Minh Anh nên Anthony càng nhây hơn, anh quay lại nói với Anh Thư:
-Anh Thư à, anh sẽ bảo vệ cho em.
-Em cảm ơn anh ạ.
Minh Anh thật sự không kìm chế được nữa mà, anh gọi lớn tên cô:
-Phạm Anh Thư.
Lúc này ở trong nhà mẹ Dương ra đến bà hỏi:
-Các con đang làm gì ở đây vậy?
Thấy được chỗ dựa của mình Anh Thư liền chạy qua nắm tay bà nói:
-Mẹ con đang ở đây nói chuyện với anh Anthony, thì chú ra kiếm chuyện đó ạ.
-Mẹ con không hề.
Biết ngai là hai người đến gần nhau thế nào cũng có chuyện mà, từ buổi ban đầu là bà biết đứa con dâu nghịch ngợm này sẽ chọc tức con bà mà, nhưng không sao trong nhà tính cách của Minh Anh là khó chịu nhất bây giờ cũng có người trị được rồi, đó là lý do vì sao bà luôn bao che cho Anh Thư, mẹ Dương nói:
-Thôi được rồi buổi tiệc cũng bắt đầu rồi các con vào trong đi, Anthony con cũng vào trong luôn đi.
Anthony cúi đầu chào bà một cái cũng bước theo vào trong mà không chọc anh bạn của mình nữa, chọc bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi.
Còn Anh Thư thì biết thân biết phận của mình rồi cô liền đi theo mẹ Dương không dám quay đầu lại, sợ khi quay lại ánh mắt của Minh Anh sẽ giết cô chết mất.
Chỉ còn mỗi Minh Anh đứng tại chỗ đó tức giận mà thôi, bây giờ hình như anh hơi hiểu được vì sao trước khi lên máy bay Chí Kiên có nói với anh một câu.
"Qua bên đó cậu nhớ bảo trọng nhé! Tớ chúc cậu may mắn."
Bây giờ suy nghĩ lại tự nhiên anh cảm thấy hình như mình vừa lãnh một cục nợ to đùng rồi thì phải.