Con Báo Nhỏ, Em Là Của Anh

Chương 14: Mẹ Dương biết chuyện.



Sau khi đưa Anh Thư vào phòng cấp cứu và cô đã ổn định rồi, Minh Anh lập tức đưa cô đến phòng ngủ của anh ở bệnh viện để nghỉ ngơi.

Ở phía sau phòng làm việc của anh có một cánh cửa bí mật, bước vào bên trong là một căn phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi, căn phòng được cách âm với bên ngoài ngủ rất yên tịnh.

Căn phòng này là nơi để Minh Anh nghỉ ngơi lại bệnh viện, mỗi khi anh mệt quá không muốn về nhà, chưa từng có ai ngủ lại đây và bước vào nếu không được anh cho phép, bởi vì ở đây là không gian riêng của anh và anh tự mình dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thu xếp cho Anh Thư xong hết rồi anh bắt đầu đến phòng máy của bệnh viện, Minh Anh cho người kiểm tra camera ở trước cửa nhà xác, nơi cô bị nhốt.

Trước đó một lúc anh thấy Anh Thư đi cùng một người phụ nữ ngang qua hành lang nhà xác, lúc đó cửa vẫn đóng kính nhưng cô vừa đi khỏi thì có người thân hình cao ráo, mặc áo khoác che đầu không biết là nam hay nữ đến mở cửa nhà xác ra.

Đến khi Anh Thư trở về cô đã đi qua rồi, nhưng có lẽ cô đã thấy cửa nhà xác đang mở nên quay trở lại đóng cửa.

Anh Thư vừa kéo hai cánh cửa lại còn chưa kịp kính, thì người lúc nãy đã chạy đến đẩy cô từ phía sau, rồi khóa cửa từ bên ngoài và bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra hết.

Có lẽ tên hung thủ đó biết rất rõ bệnh viện này nên đã tránh được góc quay của camera, Minh Anh không nhìn thấy được mặt tên hung thủ đã tức giận nói:

-Thật là chết tiệt mà, trong bệnh viện của tôi mà cái tên đó dám làm hại người của tôi.

Anh quay qua nhìn đám vệ sĩ nói:

-Đã vậy các người lại không tìm ra được tên hung thủ, vậy các người nghỉ việc hết đi là vừa.

Người đứng đầu của đội vệ sĩ mà Minh Anh thuê ở trong bệnh viện đứng ra nói chuyện:

-Thưa thiếu gia chúng tôi nhất định sẽ điều tra lại và báo cáo với cậu kết quả mà cậu mong muốn, cậu cứ lo cho thiếu phu nhân trước đi ạ.



-Ai là thiếu phu nhân của các cậu.

-Thì cô Anh Thư đó ạ.

Minh Anh vừa quay lưng đi vừa nói:

-Chưa chắc, sau này tôi không cho phép các cậu gọi cô nhóc đó như vậy nữa.

Sau khi anh rời đi những người vệ sĩ chỉ biết nhìn nhau lắc đầu mà thôi, thiếu gia của họ đúng là lạ mà.

Minh Anh trở về phòng làm việc của mình và vào phòng ngủ riêng của anh, nhìn thấy Anh Thư vẫn còn ngủ bởi tác dụng của thuốc mê sau khi cấp cứu anh nói một mình:

-Không biết ngoài tôi ra cô lại đi chọc ghẹo ai để người ta chơi xấu như vậy nữa, nhưng yên tâm tôi sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho cô.

Nói rồi anh cũng trở ra ngoài phòng làm việc của mình để nghỉ ngơi, để lại không gian trong phòng ngủ của mình cho cô được ngủ ngon.

...****************...

Sáng hôm sau khi mà cả Minh Anh và Anh Thư vẫn còn chưa tỉnh dậy, thì mẹ Dương đã đến trước phòng làm việc của anh đập cửa.

Minh Anh thức dậy bực bội nói:

-Ai lại lớn gan phá hoại giấc ngủ của tôi vậy?

Khi anh vừa mở cửa ra mẹ Dương liền nhéo một bên tai anh nói:

-Là mẹ của mày nè! Con ơi là con, mayf làm gì mà ở trong bệnh viện cùng với Anh Thư mà lại không bảo vệ được vợ mình vậy con?



Thật ra mới sáng sớm vệ sĩ đã điện thoại về cho ông bà Dương hay rồi, bà Dương vô cùng thích đứa con dâu này, nên đến để dạy dỗ con trai một trận vì không biết bảo vệ vợ mình.

Minh Anh vừa ôm tai đang bị mẹ nhéo vừa nói:

-Mẹ thả con ra trước đi, con đau mà mẹ.

-Thả hả? Vậy con dâu của mẹ thì sao?

-Cô ấy đang ngủ trong phòng của con kìa, mẹ đừng có la hét nữa mà.

Nghe anh nói như vậy mẹ Dương mới chịu buông tay ra, bà đi đến mở cửa phòng ra xem một chút thấy Anh Thư vẫn còn đang ngủ, bà khép cửa lại nhẹ nhàng rồi ra ngoài ngồi nói chuyện với Minh Anh, mẹ Dương hỏi:

-Rồi con điều tra được gì rồi?

-Con chỉ mới thấy được bóng dáng của tên hung thủ giống một người đàn ông, ngoài ra mặt mũi con không thấy được và người của con đang điều tra tiếp.

-Mẹ không biết, con làm sao thì làm phải đòi lại công bằng cho Anh Thư, bằng không con chuẩn bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Dương đi.

-Nhưng mà....

-Không cần phải nói nhiều nữa.

Nói xong mẹ Dương đứng lên bỏ về mà không nói thêm gì nữa, mặc kệ Minh Anh làm sao thì làm cho bỏ tật vợ mình mà không quan tâm, không bảo vệ được.

Bà phải làm như vậy cho Minh Anh chú ý hơn đến Anh Thư, bằng không con bé có chuyện gì bà không biết phải ăn nói làm sao với nhà họ Phạm nữa.