Mẹ Dương vừa đi được một lúc thì Anh Thư cũng tỉnh dậy, cô nhìn một vòng khắp phòng thấy lạ quá, đây không phải phòng ngủ của cô.
Ngồi dậy cô cảm thấy hơi choán nên Anh Thư không đứng dậy đi liền, cô vẫn ngồi ở trên giường và nhớ lại chuyện tối qua.
Anh Thư nhớ mình đã bị ai đó nhốt vào trong nhà xác mà! Vậy tại sao giờ này cô lại nằm ở đây? Mà căn phòng này là đâu?
Cô đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ vừa ở cửa phòng ra, Anh Thư đã thấy Minh Anh đang ngồi ở bàn làm việc, cô bất ngờ hỏi:
-Ủa, chú....sao chú lại ở đây không lẽ phòng này là phòng làm việc của chú à?
Minh Anh đang ngồi xem tài liệu bệnh án, khi nghe thấy giọng nói của cô anh ngước mắt lên nhìn, không biết cô có khoẻ lại chưa anh hỏi:
-Cô thấy trong người thế nào rồi?
Anh Thư vừa đi chậm đến bàn làm việc của anh ngồi xuống, vừa nói:
-Tôi còn hơi choáng váng và khó chịu một chút, chắc là không có vấn đề gì đâu nên chú yên tâm.
Mỗi bước chân của cô Minh Anh đều quan sát theo, anh thấy cô bước đi không vững nên anh nói:
-Nhóc còn chưa khỏe nên nghỉ ngơi thêm đi.
-Nhưng mà chú hôm qua là ngày tôi trực mà....
Anh Thư còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã nói tiếp:
-Cô còn nói, cô làm gì đụng chạm đến ai mà để họ ghét đi ra tay với cô vậy?
-Tôi không biết và cũng đâu có đụng chạm đến ai đâu, thôi giờ tôi đi xuống dưới xem mọi việc thế nào rồi?
Anh tiếp tục cúi xuống làm việc và nói:
-Không sao tôi đã duyệt hồ sơ cho cô nghỉ ngơi một tuần vẫn đạt điểm tốt, nên không phải lo bây giờ cô ngôi ở kia đợi một chút tôi gọi người đến đưa cô về.
Minh Anh chỉ cô đến ghế sofa ngồi đỡ đợi người đến rước, nhưng Anh Thư lắc đầu nói:
-Không được đâu chú, nếu như nghỉ làm việc tôi sẽ bị trừ điểm.
Minh Anh cúi đầu tiếp tục làm việc và trả lời cô:
-Nhóc cứ việc nghỉ đi tôi sẽ bảo đảm nhóc không bị trừ điểm gì hết.
-Nhưng mà...
Cô còn chưa nói hết câu anh đã tiếp tục nói tiếp:
-Không có nhưng nhị gì hết tôi nói nghỉ thì nhóc cứ việc nghỉ ngơi ở nhà đi, chút nữa xe nhà đến nhóc có thể tự đi xuống dưới không hay tôi sẽ đưa đi?
Anh đã nói đến vậy rồi mà cô còn không nghe lời nữa chắc khi về nhà cô ra sofa ngủ quá, thế nên nghe lời anh nói cho chắc ăn hơn Anh Thư trả lời:
-Nếu chú đã nói như vậy rồi thì tôi xin phép về trước ạ.
Nói rồi Anh Thư quay lưng rời đi nhưng bởi vì cô còn mệt nên chóng mặt một chút, cô xém chút nữa đã té rồi Minh Anh thấy vậy liền đứng lên, anh đến bên cạnh dìu cô đến sofa ngồi và hỏi:
-Cô bị sao vậy? Cảm thấy trong người thế nào rồi?
-Tôi không sao, tôi chỉ hơi chóng mặt mà thôi.
-Vậy mà còn cãi đòi đi học gì nữa thôi cô về nghỉ ngơi đi.
Lần này thì Anh Thư gật đầu đồng ý không cãi anh nữa, cô ngồi một lúc đến khi bớt chóng mặt thì đứng lên để về, anh đang làm việc thì ngước mắt lên hỏi:
-Cô ổn không hay là để tôi đưa cô về?
-Tôi ổn rồi không sao, tôi có thể tự về được.
-Vậy cô xuống dưới đi xe ở nhà đã đến họ sẽ đưa cô về.
-Dạ.
Sau đó Anh Thư một mình đi xuống dưới để được người nhà họ Dương rước về, còn Minh Anh thì nói một mình:
-Cô mà có chuyện gì chắc mẹ tôi xử đẹp tôi luôn quá.
...****************...
Sau khi Anh Thư về được một lúc thì người của anh vào báo cáo:
-Thưa thiếu gia người đã hại thiếu...à Anh Thư tiểu thư chúng tôi đã tìm ra được một chút manh mối rồi ạ.
Nghe vệ sĩ nói như vậy Minh Anh hỏi:
-Là ai?
-Dạ chúng tôi nghi ngờ người đó cũng là bác sĩ trong bệnh viện này ạ.
Nói xong người vệ sĩ đó đi đến bên bàn làm việc của Minh Anh, anh ấy đưa cái laptop của mình ra trước mặt anh để mở một video họ vừa tìm được.
Đó là video do một góc ở cách đó không xa, mặc dù không quay được chính xác góc của nhà xác, nhưng họ quay được hướng dẫn đến con đường đó.
Không những vậy trên người của đàn ông đó vẫn còn đang mặc bộ quần áo, y như bộ quần áo mà người đã ra tay hại Anh Thư ở nhà xác mặc khi rời đi.
Ở góc độ này Minh Anh đã nhìn thấy được dáng người và một góc mặt của tên đó, bởi vì anh là bác sĩ khiêm luôn giám đốc bệnh viện, nên tất cả bác sĩ anh đều biết.
Hoặc ít nhất anh cũng có gặp qua vài lần, vì thế anh đã nhận ra người đàn ông đó là ai? Anh nói:
-Cảm ơn các người, tôi sẽ thử một lần nữa xem có đúng hay không? Khi đó tôi sẽ làm việc với cậu ta.
-Dạ thiếu gia.
Sau đó những người vệ sĩ rút lui Minh Anh còn một mình trong phòng làm việc, anh suy nghĩ:
-Cô làm sao lại đi dụng chạm với cái tên đó vậy? Cô nhóc này.