Tính cách Phương Duy rất hiền lành, tuy hơi cố chấp nhưng tính tình tốt, trong mấy năm qua, cậu rất hiếm khi đỏ mặt tía tai như vậy với Tạ Hành.
“Không phải tớ có vấn đề với cậu, mà là cậu có vấn đề với anh Đàm.” Phương Duy không chút lưu tình.
Sắc mặt Tạ Hành khó coi, châm chọc nói: “Vậy theo ý của cậu thì là tớ nên làm từ thiện cho Đàm Tây Nguyên vay tiền không à?”
“Cậu không cần phải làm vậy, nhưng anh ấy là bạn tớ, tớ đồng ý cho anh ấy mượn tiền.” Phương Duy lắc đầu, bổ sung: “Quên đi, nói cậu cậu cũng không hiểu.”
Tạ Hành đột nhiên trở nên cáu kỉnh, tức giận nói: “Phương Duy, cậu thử dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tớ một lần nữa xem?”
Phương Duy xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, Tạ Hành lườm cậu một cái, sau một lúc lâu ngượng ngùng, Phương Duy đành chịu thua trước: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tớ không tốt.”
Chu Duệ Quân bỏ mặc cậu mấy ngày, cảm xúc tích tụ, hôm nay gặp Tạ Hành thì nổ tung luôn.
Tạ Hành thở phào nhẹ nhõm, đi xuống bậc thang: “Có phải tỏ tình thất bại nên tính tình mới xấu như vậy không?”
“Ai tỏ tình thất bại? Tin tức của cậu lạc hậu thật.” Phương Duy nói với hắn.
“Thành công rồi à?” Tạ Hành kinh ngạc: “Yêu rồi à?”
Phương Duy mới nhận ra rằng mình đã lỡ lời, nhanh chóng bổ sung lại: “Chỉ là… anh ấy hứa sẽ thử cùng nhau trước.”
“Khi nào thì cho tớ gặp? Tớ đã hỏi Đàm Tây Nguyên cậu thích người đẹp nào trong công ty, nhưng anh ta không nói gì.”
“Sao anh ấy phải nói những chuyện này cho một “kim chủ” muốn dùng tiền làm nhục anh ấy?”
“… Gần đây cậu ghi danh vào trường luyện thi tổn thương người khác cấp tốc hả?”
Thấy chủ đề thay đổi, Phương Duy thở phào nhẹ nhõm. Yêu vào là muốn khoe, nhưng tên Tạ Hành có cái miệng không giữ được bí mật này tuyệt đối không phải là đối tượng để khoe khoang.
Còn chưa ăn tối xong, Tạ Hành đã bị một cú điện thoại gọi đi, ông nội tìm hắn. Tạ Hành không sợ gì, chỉ có ông cụ nhà họ Tạ mới có thể chỉnh hắn, lúc này ngay lập tức quay đầu xe chạy về nhà.
Hắn tiễn Phương Duy đến ngã tư đường: “Buổi tối đi ăn cơm ở đâu? Hay là đến nhà tớ đi?”
“Không phải cậu về nhà để nghe mắng à?” Phương Duy nói: “Tớ cũng nghe thấy cậu biển thủ tiền của công ty.”
“Muốn mua xe mà.” Tạ Hoành nhún vai: “Gần đây quản lý nghiêm ngặt, tiền bạc eo hẹp.”
Phương Duy xuống xe gõ cửa sổ: “Cậu về nhà ăn mắng đi.”
“Được, hôm nay ăn không no, cuối tuần có rảnh không? Biết Hiên Tử thành lập câu lạc bộ cưỡi ngựa, cuối tuần đi chơi không?”
“Ừ.” Phương Duy nhớ tới cái gì, ngược lại nói: “Để xem, có thể là tớ không rảnh.”
“Cậu làm gì? Rốt cuộc có rảnh không?”
“Còn tùy.” Phương Duy đáp qua loa.
Tạ Hành bất mãn muốn nói gì đó mà lại có người phía sau bấm còi, đành phải khởi động xe rời đi.
Phương Duy bừng tỉnh, được nhắc nhở một lần, vừa đón xe vừa hào hứng gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân. Cậu nhớ hồi cấp ba trường tổ chức đi chơi, cùng nhau xem thi đua ngựa, lúc đó nhân lúc cả lớp không chú ý cậu đã lẻn vào lớp Chu Duệ Quân. Hai người ở đằng sau vô cùng hào hứng xem. Chu Duệ Quân có quan tâm đến bộ môn này, nhìn chằm chằm vô cùng chăm chú. Phương Duy chưa bao giờ quên ánh mắt của đối phương.
Có lẽ nếu cuối tuần mời hắn đi cưỡi ngựa với mình thì đối phương sẽ đồng ý?
Phương Duy mang tâm trạng thử một chút mà gửi tin nhắn đi, Chu Duệ Quân qua hồi lâu mới trả lời, không từ chối. Dù sao chuyện bọn họ cãi nhau vì đồng hồ đã là chuyện một tuần trước, nếu không hẹn hò gặp mặt nữa thì trận “chiến tranh lạnh” này của hai người sẽ thành tình trạng “chia tay” mất.
Phương Duy không đi câu lạc bộ mà bạn cậu mớ mở, có rất nhiều người, mang theo Chu Duệ Quân khó mà đảm bảo có truyền ra tin đồn nào không. Cậu đặt một trường đua ngựa ở ngoại ô, đến vào sáng sớm cuối tuần.
Hoàn cảnh khá ổn, thảo nguyên rộng lớn vô ngần làm cho lòng người thấy thanh thản. Phương Duy tranh công nói: “Nơi này không tệ đúng không.”
“Ừ.” Không biết có phải Chu Duệ Quân còn giận hay không mà đáp lại rất có lệ.
Đã mười phút kể từ khi gặp nhau, người này thậm chí còn không nở được nụ cười trên mặt.
“Lát nữa em dạy anh.” Phương Duy tự làm nóng bầu không khí: “Kỹ thuật của em không tồi, các giáo viên dạy cưỡi ngựa đều khen em. Anh có biết Cố Tấn không? Diễn viên rất nổi tiếng đó, hồi nhỏ thầy nắm tay dạy em cưỡi ngựa cũng là thầy của anh ấy.”
Chu Duệ Quân không nể mặt: “Không biết.”
“… Ừm”
Phương Duy không thuận lợi nhưng cũng không nản lòng, lại cổ vũ tinh thần đi thay quần áo. Quần áo do chính cậu chuẩn bị, bao gồm cả bộ đồ của Chu Duệ Quân, may mà đối phương nể tình đi thay.
Phương Duy thay quần áo xong thì nóng lòng muốn đi ra. Chu Duệ Quân cũng vừa mới thay xong. Cậu mở cửa, như ngừng thở trong giây phút nhìn thấy đối phương…
Chu Duệ Quân mặc quần bò và ủng do cậu chuẩn bị, thân cao chân dài, trông vừa cấm dục vừa đẹp trai.
“Em chụp ảnh được không?” Phương Duy không nén được mong đợi hỏi.
“Chụp gì?”
“Anh ạ.”
Chu Duệ Quân cúi đầu, không nhịn được cười ra tiếng, chỉ hơi nhếch khóe miệng, thoáng qua liền thôi nhưng ánh mắt Phương Duy quét qua quét lại như tia X quang, sao có thể bỏ sót được chi tiết nhỏ này.
Phương Duy mặt dày mày dạn sáp lại, làm nũng: “Chụp một tấm thôi là được rồi.”
Chu Duệ Quân đặt tay lên trán cậu, đẩy đầu cậu ra sau, nói: “Từ chối.”
Phương Duy nhất thời buồn bực, nhưng lại nhanh chóng vui lên, thừa dịp nắm lấy tay đối phương đang áp lên trán, tự an ủi: “Quên đi, sau này nhất định sẽ có cơ hội chụp ảnh.”
Thời tiết u ám, không biết có mưa hay không nên trường đua ngựa khá vắng vẻ. Nhân viên dắt đến hai con ngựa lông đen và trơn bóng. Trong lúc nhân viên kiểm tra yên ngựa, Phương Duy đeo găng tay, cậu đội mũ hơi lệch nhưng lại không để ý đến. Chu Duệ Quân liếc thấy, bèn đưa tay chỉnh thẳng lại cho cậu.
Phương Duy mỉm cười với hắn, dáng vẻ không hề lo lắng chút nào.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ xuất phát. Phương Duy đang định dạy hắn, cũng hưởng thụ một chút niềm vui làm giáo viên, kết quả trong chớp mắt cậu đã thấy Chu Duệ Quân xoay người lên ngựa, động tác quen thuộc, tư thế rất đẹp. Tư thế đó nhìn là biết quen tay.
“Anh biết à…” Phương Duy lẩm bẩm.
Chu Duệ Quân nhìn cậu: “Biết một chút, nhưng không chuyên nghiệp bằng em đâu.”
“Không được.” Phương Duy cũng lên ngựa, phải làm quen trước một lúc, hai người cưỡi ngựa đi dạo dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.
Sau khi đã quen thuộc, Phương Duy đột nhiên đề nghị: “Hay là chúng ta đua đi, xác định một phạm vi, thi xem ai về trước.”
“Hả?” Chu Duệ Quân quay đầu lại.
“Nếu em thắng thì anh không được giận nữa.” Phương Duy nói.
“Giận chuyện gì?” Chu Duệ Quân giả vờ không hiểu.
“Chuyện cái đồng hồ.”
“Nếu em thua thì sao?”
Phương Duy chơi xấu: “Vậy cho phép anh giận thêm một ngày nữa.”
Nãy giờ Chu Duệ Quân vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lúc này thì không khỏi bật cười.
Phương Duy được một tấc lại muốn tiến một thước: “Thi không?”
“Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phương Duy liền dồn hết sức chuẩn bị. Kết quả trình độ không bằng người ta, vậy mà thua mất.
Vẻ mặt Phương Duy đau khổ, cậu nói: “Lâu rồi em không cưỡi ngựa, hơi không quen.”
“Em định chơi xấu lần nữa à?”
“Không ạ…” Phương Duy thấp giọng nói rồi xuống ngựa.
Chu Duệ Quân liếc cậu một cái, nói: “Tư thế của em không đúng.”
“Cái gì?” Phương Duy nghi hoặc: “Không thể nào, trước đây em cũng cưỡi như vậy.”
Đột nhiên một bàn tay duỗi ra trước mặt cậu: “Có muốn lên không? Anh dạy em.”
Phương Duy ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Duệ Quân vốn đẹp trai, lúc này ngồi trên ngựa càng thêm phong độ tuấn tú.
“Ừ.” Phương Duy mím môi cố nén cười, đưa tay về phía hắn.
Các huấn luyện viên và nhân viên đã bị đuổi đi, chỉ có hai người họ đi lại trên lưng ngựa. Ban đầu Phương Duy hơi ngại, ngồi ở đằng trước không dám lùi ra sau, mông miễn cưỡng dán vào lưng ngựa, cũng không có dùng sức nhiều. Đột nhiên Chu Duệ Quân tăng tốc, ngựa bắt đầu chạy. Phương Duy kêu lên một tiếng, quán tính khiến cậu ngã ngửa ra sau, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Chu Duệ Quân vòng tay qua eo cậu, dán sát vào tai cậu nói: “Em ngồi xa như vậy làm gì?”
“Anh không giận à?” Phương Duy nhẹ giọng hỏi.
Ngựa chạy một hồi thì dần dần giảm tốc độ, Chu Duệ Quân nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tảng đá lớn trong lòng Phương Duy rơi xuống đất.
“Vậy thì tốt, sau này em cũng không muốn cãi nhau với anh nữa.” Phương Duy nói: “Thật khó chịu, anh cứ không để ý tới em.”
Chu Duệ Quân giữ dây cương, tay kia nắm cằm Phương Duy xoay đầu cậu ra sau.
Phương Duy thuận theo quay đầu lại, khoảng cách rất gần, cậu có thể nhìn thấy từng bộ phận nhỏ bé trên mặt Chu Duệ Quân, bóng dáng của chính mình phản chiếu ở trong đôi mắt đen láy, giống như tình yêu thương dịu dàng, cũng giống như một mảnh hư vô. Phương Duy không kịp phân biệt…
Đồng cỏ trải dài ngút tầm mắt, màu xanh trải dài đến tận chân núi, trời nhiều mây và mù sương. Nụ hôn nhẹ nhàng như bông tuyết từ không trung rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bờ môi.
Chiến tranh lạnh kết thúc, Phương Duy vô cùng vui vẻ, vui vẻ cả buổi chiều. Buổi tối, hai người từ trường đua ngựa đi ra ngoài ăn cơm, Phương Duy ngồi ở ghế phụ lái đề nghị: “Chúng ta đi ăn ở nhà hàng trên đường Lĩnh Nam đi.”
“Lái xe đến đó ít nhất phải mất một giờ.” Chu Duệ Quân nhắc nhở cậu.
Mối quan hệ đã phá băng, sự tùy hứng trong tính cách của Phương Duy lại hơi lộ ra: “Đi đi mà, dù sao buổi tối cũng không làm gì.”
Chu Duệ Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khởi động xe. Chuyến đi dài và nhàm chán, Phương Duy lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè, cái mới nhất là bài đăng của Tạ Hành, khoe một mặt dây chuyền mới mua, một con báo vàng sống động như thật, trông rất ngầu.
Phương Duy nhận xét: “Chắc là đắt lắm nhỉ, lại biển thủ tiền công ty bố cậu mua à?”
Mấy hôm trước gặp nhau, cơm nước chưa xong, Tạ Hành đã bị bắt về nhà rồi bị phạt nặng vì tội biển thủ công quỹ mua xe. Phương Duy lại nhân cơ hội này tổn thương hắn.
Tạ Hành trả lời trong vài giây: “Cút *khinh bỉ*”. Mấy người bạn chung nhìn thấy bình luận thì liên tục nhiều chuyện, được hai phút thì Tạ Hành xóa bài.
Phương Duy làm chuyện xấu xong thì tâm trạng tốt lên, ngâm nga hai câu theo nhạc đang phát trong xe. Chu Duệ Quân lái xe liếc cậu một cái, cười nói: “Em đang xem gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là bạn bè đăng lên vòng kết bạn khá thú vị.” Phương Duy nghĩ tới chuyện gì đó: “Tạ Hành, anh có biết không? Hồi cấp ba anh học chung lớp với cậu ấy đó.”
Nụ cười trên khóe miệng Chu Duệ Quân chợt tắt. Ban đầu Phương Duy không chú ý đến chuyện đó, tiếp tục nói: “Chắc là anh nhớ, cậu ấy tương đối cao, thích gây chuyện, học hành xếp cuối lớp. Hồi cấp ba em hay đi tìm anh, đôi khi sẽ gặp cậu ấy, lần nào cậu ấy cũng…”
Phương Duy đột nhiên ngừng nói. Một bên mặt của Chu Duệ Quân thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng cậu lại nhạy bén ngửi được một ít hàn ý. Cậu chợt nghĩ người như Tạ Hành có lẽ không phải là kí ức tốt đẹp gì với Chu Duệ Quân. Thời trung học, Phương Duy thích đi tìm Chu Duệ Quân chơi, sau khi Tạ Hành phát hiện ra thì luôn tỏ ra vô cùng khinh thường, nhiều lần bọn họ gặp nhau, Tạ Hành sẽ chế nhạo Chu Duệ Quân bằng thái độ khinh thường và những từ khó nghe.
Phương Duy âm thầm cắn lưỡi, tại sao trong chốc lát cậu lại quên hết những chuyện này. Cậu không biết làm thế nào để phá vỡ sự im lặng, đành ngưng nói giữa chừng một cách vô cùng kỳ lạ. Cậu lẳng lặng nhìn Chu Duệ Quân, sắc mặt của đối phương vô cùng lạnh lùng, không chút biểu cảm.
Chu Duệ Quân bỗng nhiên nói: “Lúc ấy cậu ta nhuộm tóc màu xám à?”
“Không, không phải cậu ấy. Người tóc xám chắc là Khương Hiểu cùng lớp với anh…” Phương Duy thở phào nhẹ nhõm: “Anh không nhớ rõ Tạ Hành cũng là bình thường, hai người cũng không quá thân nhau.”
“Vậy thì không ấn tượng gì hết.” Chu Duệ Quân nói, “Chuyện lúc đó anh không nhớ nhiều lắm.”
Phía trước kẹt xe, còi xe liên tiếp vang lên, đường lái xe náo nhiệt như chợ rau buổi sáng. Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, Phương Duy trầm mặc một hồi, sau đó lấy hết can đảm hỏi: “Tại sao năm lớp mười hai anh lại đột nhiên chuyển đi trường khác?”
“Ừm?”
“Lúc đó em bị ngã cầu thang, bị tương đối nặng. Mất hai tháng em mới hồi phục, quay lại trường học đã không thấy anh đâu.” Phương Duy nói: “Em hỏi giáo viên thì họ nói anh chuyển trường rồi, đi chợ đêm tìm anh thì nhà anh cũng không còn ở đó…”
Thời gian họ ở bên nhau luôn trôi qua quá nhanh, luôn không có thời gian để nói chuyện khác, đây là lần đầu tiên Phương Duy nói ra khúc mắc đã chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Cậu rất mong được giải đáp.
Chu Duệ Quân nắm chặt vô lăng trong chốc lát, các đốt ngón tay nhô ra, sau đó lại buông lỏng ra, chỗ nổi tiếp xương cổ tay nổi lên từng cơn đau nhức.
“Người nhà quyết định chuyển nhà đi Quảng Đông.” Hắn nghe thấy giọng mình bình tĩnh trả lời.
“Khi đó anh đã lớp mười hai rồi, vội vàng đi Quảng Đông như vậy để làm gì?” Phương Duy nghi hoặc, ánh mắt trong veo, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ.
– Đó là dáng vẻ Chu Duệ Quân ghét nhất.
Buồn cười làm sao, suýt chút nữa hắn đã cười thành tiếng. Trên đời này có những người không biết mình đã phạm lỗi lầm gì, đang mang tội ác gì.
“Đèn xanh rồi kìa.” Phương Duy thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn thì nhắc nhở.
Chu Duệ Quân kìm nén ác ý đang tìm kiếm cửa ra, cố hết sức bình tĩnh lại: “Không có gì để nói nữa rồi, mẹ tôi quyết định đi Quảng Đông, nói có bạn muốn dẫn bọn họ đi làm ăn chung.”
“Ồ.” Phương Duy cũng không biết là thật hay giả, bởi vì xét tình hình hiện tại – nhà bọn họ lại chuyển về, xem ra sống không tốt lắm -nghĩa là câu nói này có trăm ngàn chỗ hở. Nhưng Phương Duy vẫn sẵn sàng tin tưởng từng lời hắn nói, dù sao đối phương cũng không có lý do để lừa cậu.
Khi đến nhà hàng, Chu Duệ Quân đi toilet một chuyến, Phương Duy gọi đồ ăn. Điện thoại reo lên, Tạ Hành gửi một tin nhắn WeChat tới, tra hỏi một cách kì lạ: “Cậu có biết Đàm Tây Nguyên thích ăn gì không?”
“Khẩu vị cũng bình thường, nhưng hình như không thích hải sản lắm.” Phương Duy trả lời lại: “Gì đó, cậu muốn ăn chung với anh Đàm à?”
“Phải, anh ta mời tớ.” Chỉ trong năm từ, cũng có thể đọc lên được sự đắc ý của Tạ Hành.
Phương Duy: “Nói dối làm chó đó nha.”
“Gâu, ha ha ha ha.” Tạ Hành cười híp mắt: “Tuy tớ không lừa cậu nhưng tớ đồng ý nhận lấy tâm ý của cậu, để cậu cho rằng tớ đang gạt cậu.”
“??? Cậu bị hack nick à???”
Tạ Hành gửi một tấm selfie, kết thúc đối thoại: “Người thật đây, không nói nữa, tớ đi đến sảnh mua thức ăn.”
Phương Duy đột nhiên lóe lên linh cảm, nhớ lại hai ngày trước Tạ Hành nói muốn bao nuôi Đàm Tây Nguyên với cậu, cộng với dáng vẻ kì lạ này của hắn, không phải là hắn thành công rồi đó chứ?
Phương Duy lo lắng, giữa trưa Đàm Tây Nguyên gửi cho cậu một tin nhắn Weixin nói rằng người nhà anh vừa giải phẫu xong, rất thành công. Cậu đột nhiên nhận ra chỗ nào không đúng – Trước đó anh Đàm đã nói là giải phẫu vào hôm qua, sao lại thành hôm nay. Cậu mở điện thoại ra muốn hỏi người trong cuộc một chút, kết quả còn chưa soạn tin nhắn xong thì điện thoại đã tự tắt vì hết pin.