Chỉ nhìn thấy khóe miệng Cố Tuyết Trinh nở nụ cười nhàn nhạt đi về phía người đàn ông có thân hình thon dài.
“Ngài Mộ.”
Người đàn ông nghe thấy âm thanh thì theo bản năng quay người lại, lộ ra vẻ ngoài chân thật của anh ta.
Khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có mái tóc ngắn, bộ vest hai khuy màu xám cùng với áo gile ôm sát người, eo hẹp vai rộng.
Cổ áo sơ mi trắng hơi mở, tay áo được xăn lên giữa hai cánh tay để lộ ra làn da màu lúa mạch.
Đôi mắt sâu và có thần, sống mũi cao cùng với đôi môi gợi cảm, khi kết hợp lại với nhau, càng giống như một tuyệt tác được làm từ bàn tay của Thượng Đế.
“Cô Cố.”
Bởi vì đã từng thấy ở trên mạng trước đó, Mộ Kình cũng nhận ra Cố Tuyết Trinh, đồng thời trong đôi mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy Cố Tuyết Trinh trong bộ đồng phục chuyên nghiệp màu xám nhạt, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đặc biệt là đường nét thanh tú trên gương mặt của cô, làm cho người ta cảm thấy đẹp mắt.
“Không ngờ cô Cố ở ngoài lại đẹp hơn so với ảnh trên mạng.”
Anh ta tán thưởng cô, Cố Tuyết Trinh hơi xấu hổ.
“Anh Mộ quá khen rồi.”
Cô đang nói, như nghĩ ra điều gì, mở miệng mời: “Nói mới nhớ, anh Mộ đi đường cũng mệt rồi, tôi đã đặt khách sạn trước rồi, không bằng chúng ta đi tìm chỗ ngồi đi?”
Mộ Kình không từ chối, gật đầu để cho Cố Tuyết Trinh dẫn đường.
Sau đó hai người đi đến khách sạn, Cố Tuyết Trinh lấy thẻ phòng và dẫn Mộ Kình vào phòng.
“Căn phòng này là căn phòng có ánh sáng tốt nhất trong khách sạn, anh Mộ xem xem, có chỗ nào không hài lòng thì tôi sẽ thu xếp.”
Mộ Kình nhìn quanh, nở nụ cười: “Tôi rất hài lòng, làm phiền cô Cố rồi.”
“Đây là việc tôi nên làm, anh Mộ đi vệ sinh cá nhân trước đi, tôi đi xuống dưới chờ anh.”
Cố Tuyết Trinh tiến lui vừa phải, Mộ Kình gật đầu, nhìn cô rời đi.
Đợi người đi rồi, Mộ Kình ngồi trên giường nở nụ cười.
Ấn tượng trong lòng về Cố Tuyết Trinh cũng tốt lên một phần.
Mà những chuyện này thì Cố Tuyết Trinh cũng không biết.
Sau khi xuống lầu, cô gửi một tin nhắn cho Phong Diệp Chương, đại khái là báo cáo tình hình bên này của cô.
Chỉ là tin nhắn được gửi đi giống như chìm sâu xuống đại dương, không có một chút hồi đáp nào.
Cô cũng không để ý, cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên đọc.
Chưa được một lúc thì Mộ Kình đã chuẩn bị xong xuôi đi xuống lầu, nhìn thấy mỹ nhân đang ngồi ở khu vực đại sảnh, tươi cười đi tới.
“Cô Cố, tôi xong rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy lập tức đặt tờ tạp chí trên tay xuống và nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn đi?”
Mộ Kình nhún vai: “Đây là địa bàn của cô, tất cả do cô làm chủ.”
Cố Tuyết Trinh bật cười: “Anh không sợ tôi mang anh đi bán sao?”
“Cảm thấy tôi dễ lừa như vậy sao?”
Hai người cười cười nói nói đi vào nhà hàng, ngược lại dần dần hòa hợp, không còn sự xa lạ như ban đầu.
Đợi món ăn đưa lên, Cố Tuyết Trinh giới thiệu cho anh ta nét đặc trưng của món ăn Trung, sự hiếu khách và tỉ mỉ đó làm cho sự hảo cảm về cô trong lòng anh ta tăng thêm một bậc.
Đương nhiên anh ta cũng biết nguyên nhân vì sao Cố Tuyết Trinh lại nhiệt tình như vậy.
Nhìn thấy bữa tối sắp xong, anh ta từ từ thu lại ý cười trên mặt, đề cập đến công việc.
“Cô Cố, tôi đã đọc tin nhắn mà cô gửi trên mạng trước đó, thành thật mà nói, cá nhân tôi đánh giá rất cao tác phẩm của cô, nhưng cô cũng hiểu rõ, công ty có hệ thống, quy trình của nó, điều này tôi không thể tự mình quyết định được, cho nên tôi không thể tùy tiện đồng ý với cô điều gì được.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này, kinh ngạc một chút, cũng hiểu rõ ý tứ của anh ta.
“Đó là điều dĩ nhiên, hơn nữa tôi cũng tin rằng công ty của chúng tôi nhất định sẽ có được sự hợp tác từ công ty của các anh.”
Cô nói rất tự tin, làm cho Mộ Kình tán thưởng không thôi.
“Nếu như vậy, tôi hy vọng quý công ty có thể giành được chiến thắng trong bữa tiệc tối mai.”
Anh ta nói đến bữa tiệc tối ngày mai, đôi mắt của Cố Tuyết Trinh lóe lên sự quyết tâm phải giành được chiến thắng.
“Đó là điều đương nhiên.”
Cho dù như thế nào, cô cũng phải giành được sự hợp tác này!
Mộ Kình nhìn thấy vậy, cười nói: “Đã như vậy, tôi chúc cô chiến thắng và mong rằng sẽ có cơ hội hợp tác với cô Cố.”
Nói xong, anh ta nâng ly rượu lên.
Cố Tuyết Trinh cũng đáp lễ.
Bữa tối kết thúc trong sự vui vẻ.
Khi bọn họ ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối.
Cố Tuyết Trinh nghĩ đến cả ngày Mộ Kình đã ngồi máy bay, trầm ngâm nói: “Anh Mộ, hôm nay đến đây thôi, anh có lẽ đã rất mệt sau khi ngồi cả ngày trời trên máy bay rồi, ngày mai vẫn còn nhiều việc chờ anh thu xếp, không bằng tôi trước tiên đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi, đợi hôm khác không bận nữa, tôi lại dẫn anh đi tham quan phong cảnh của Kinh Đô.”
Mộ Kình cũng hơi mệt nên không từ chối, gật đầu đi theo Cố Tuyết Trinh trở về khách sạn.
Nhưng khoảnh khắc hai người họ đi vào khách sạn, thì lại bị Lục Kim Yến đi ngang qua nhìn thấy được.
Hai ngày nay, cô ta bởi vì bị Phong Diệp Chương đuổi việc, tâm trạng không tốt nên rủ mấy chị em của cô ta đi mua sắm xả hơi, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
“Dừng xe, dừng xe.”
Cô ta đập cửa xe hét lên làm cho mấy chị em tốt của cô ta biến sắc.
“Kim Yến, sao vậy?”
Tuy cô ta nghi ngờ hỏi, nhưng xe cũng đã dừng lại.
Lục Kim Yến mặc kệ hết thảy, mở cửa xe chạy về phía khách sạn.
Chỉ là khi cô ta đi vào thì đã không thấy bóng dáng của Cố Tuyết Trinh đâu nữa.
Cô ta không cam lòng mà dậm chân, nhanh chóng đến quầy lễ tân.
“Tôi hỏi cô, có một người phụ nữ mặc đồng phục xám vừa bước vào đây, cao như thế này, tóc được cột lên, cô ta ở tầng mấy?”
Cô ta miêu tả ngoại hình của Cố Tuyết Trinh, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái ở quầy lễ tân.
Cô lễ tân cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn duy trì sự chuyên nghiệp, mỉm cười: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin về khách hàng!”
Vừa dứt lời, mấy chị em của Lục Kim Yến cũng đuổi theo vào.
“Kim Yến, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Kim Yến nhìn bọn họ nhưng không trả lời, mà hỏi hỏi: “Ai trong mấy cô biết khách sạn này không?”
Không nói đến Lục Kim Yến ở bên này truy hỏi tìm cách tra ra số phòng của Cố Tuyết Trinh.
Thì bên kia, sau khi Cố Tuyết Trinh tiễn Mộ Kình về phòng, bởi vì hai người còn có vấn đề thiết kế nên ở trong phòng nói chuyện lâu hơn chút.
Sau đó Cố Tuyết Trinh nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, vội vàng tạm biệt.
Mà đúng lúc này, Lục Kim Yến đã lấy được số phòng, một mình đi lên lầu.
Cố Tuyết Trinh hoàn toàn không biết, sau khi rời khỏi phòng, cô phát hiện chiếc túi xách rơi trong phòng của Mộ Kình nên quay lại lấy.
Lúc này, Mộ Kình đã mặc áo choàng tắm vào, hơi ngạc nhiên khi thấy Cố Tuyết Trinh quay trở lại.
“Sao vậy?”
“Tôi để quên túi xách.”
Cố Tuyết Trinh xấu hổ nói, Mộ Kình khẽ cười, để Cố Tuyết Trinh bước vào phòng.
Lúc này, Lục Kim Yến hung hăng ấn nút chụp hình.
Cô ta biết con người của Cố Tuyết Trinh không đàng hoàng, lần này bị cô ta bắt được rồi.
Chờ cô ta gửi ảnh cho anh Diệp Chương, xem cô ta sẽ biện luận thế nào.
Cô ta đắc ý nghĩ, rồi nhanh chóng lắc đầu phủ định.
Tấm ảnh này đối với Phong Diệp Chương căn bản không có tác dụng, trước kia cô ta đã đưa cho anh xem vài lần, nhưng anh vẫn luôn bị con ả Cố Tuyết Trinh mê hoặc, cuối cùng không xảy ra chuyện gì.
Cô ta nghĩ đến đây, trong lòng đã có một ứng cử viên.
Chẳng phải dì Minh luôn muốn tìm nhược điểm của con ả này sao?
Có bức ảnh này, chắc chắn dì Minh sẽ ép anh Chương phải ly hôn với con ả đó.