Cố Tuyết Trinh thậm chí còn không biết rằng cô đã bị chụp trộm, sau khi lấy túi xách, cô rời đi.
Cô lái xe trở lại nhà Phong.
Trong tân phòng, Phong Diệp Chương sớm đã về rồi, vừa mới ăn tối xong.
Sau khi nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, anh vô thức hỏi: “Cuộc đàm phán hợp tác như thế nào?”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, trả lời thành thật: “Mọi chuyện diễn ra tương đối tốt đẹp, anh Mộ cũng có ý định hợp tác với chúng ta, nhưng do quy trình của công ty, chúng ta phải đấu thầu với các công ty khác, nhưng cơ hội trúng thầu của chúng ta cao hơn nhiều so với những người khác.”
Phong Diệp Chương nhíu mày, không nhìn ra cảm xúc gì.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy vậy, chỉ có thể tiếp tục nói: “Tuy nói có nắm chắc, nhưng cũng phải đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, đến lúc đó chúng ta phải cẩn thận, đừng để bị tính kế.”
Khi Phong Diệp Chương nghe những lời này, đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên ý cười.
Anh cho rằng người phụ nữ này tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ vẫn hơi cảnh giác.
“Tốt lắm, việc này em tự làm đi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu.
Khi cô định trở về phòng, Phong Diệp Chương nhìn thấy vẻ mệt mỏi nơi khóe mắt của cô, anh quan tâm nói: “Dù có việc gì gấp nhưng cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng làm bản thân chịu khổ.”
Nói xong, Phong Diệp Chương xoay người đi vào phòng làm việc.
Cố Tuyết Trinh sững sờ đứng đó, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, nhận ra rằng anh đang quan tâm đến mình.
Đột nhiên, trái tim cô như được uống mật, vừa ngọt vừa ấm, khóe miệng không kìm nén được mà nở nụ cười.
Một đêm vô sự.
…
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương cùng nhau thức dậy.
Khi cả hai đang dùng bữa, thím Vương bước vào dưới sự dẫn dắt của quản gia.
“Cậu chủ, cô chủ, bà chủ mời hai người về nhà chính một chuyến.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, theo bản năng nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Thím Vương đúng mực nói: “Chuyện này cậu chủ phải qua đó mới biết được.”
Phong Diệp Chương khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu biết rồi, thím nói với mẹ, bọn cháu ăn sáng xong sẽ đến đó.”
Thím Vương gật đầu rồi bước ra ngoài.
Một lúc sau, hai người ăn sáng xong rồi đi về phía nhà chính.
Ngay khi bước vào phòng khách, không chỉ nhìn thấy một mình bà Phong, mà còn có Phong Thùy Bích, Phong Tú cùng với Phong Thiên Nho.
Vẻ mặt của ông cụ Phong và Phong Tú rất nghiêm túc, còn trong mắt Phong Thùy Bích tràn đầy vẻ khinh thường, nhìn Cố Tuyết Trinh không có ý tốt.
Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương khẽ cau mày khi nhìn thấy cảnh này.
“Mẹ, không biết mẹ tìm bọn con có chuyện gì không?”
Cố Tuyết Trinh nén sự lo lắng trong lòng và hỏi.
Bà Phong thấy cô vẫn còn mặt mũi để hỏi mình có chuyện gì, thì tức giận không thôi.
“Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi, đồ vô liêm sỉ!”
Bà chỉ vào Cố Tuyết Trinh và giận dữ mắng.
Cố Tuyết Trinh bị mắng không hiểu đầu đuôi gì, càng thêm bực mình không thôi.
Nhưng bởi vì bà là trưởng bối nên Cố Tuyết Trinh đè nén sự tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Con không biết con đã làm gì mà để cho mẹ nhục nhã con thế này.”
Thấy cô từ nãy đến giờ không chịu thừa nhận, bà Phong tức giận đến mức ném bức ảnh trên bàn lên mặt cô.
“Làm cái gì? Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi!”
Bà chỉ vào những tấm ảnh nằm rải rác trên mặt đất, tức giận mắng: “Tôi biết cô không đàng hoàng, trước kia làm loạn ở ngoài, Diệp Chương còn nói cô sẽ thay đổi, đây chính là thay đổi à, ban ngày ban mặt mà thuê phòng với người đàn ông khác! Cô xem mặt mũi của nhà họ Phong để đâu!”
Cố Tuyết Trinh nhìn những bức ảnh trên mặt đất, cô giật mình.
Nhìn những bức ảnh trên đất, trên đó là hình ảnh cô vào phòng của Mộ Kình ngày hôm qua để lấy lại túi xách.
Mà Mộ Kình đang mặc áo choàng tắm, nếu không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần nhìn vào bức ảnh này thì sẽ dẫn đến hiểu lầm.
Phong Diệp Chương cũng nhìn thấy, khẽ cau mày, trong mắt đầy sự nghi vấn hỏi Cố Tuyết Trinh đã xảy ra chuyện gì.
Cố Tuyết Trinh mím môi, trong lòng đã nghĩ kĩ rồi.
Rõ ràng là ai đó cố tình chụp những tấm ảnh này để hãm hại cô.
Cô không trả lời ngay với Phong Diệp Chương, mà hỏi bà Phong, “Mẹ, mẹ lấy những tấm hình này ở đâu?”
Ngay khi bà Phong định trả lời, Phong Thùy Bích đã giành nói trước: “Cô không cần quan tâm những bức ảnh này từ đâu ra, cô nên nghĩ xem sẽ giải thích chuyện này như thế nào, nhà họ Phong chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện loại người phụ nữ vô liêm sỉ như cô, việc này mà truyền ra ngoài, mọi người không biết mà cười vào mặt nhà họ Phong chúng tôi như thế nào nữa.”
Cô ta nói xong, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Đã nói ngay lúc đầu đừng cưới loại phụ nữ tầm thường nhà nghèo này, kiến thức hạn hẹp, không quy tắc không khuôn phép cũng thôi đi, hiện giờ còn không biết an phận, không, là cô ta vẫn chưa bao giờ an phận, trước kia lêu lổng ở ngoài, còn biết cách giấu diếm, hiện giờ còn không thèm che đậy nữa, đồ đê tiện, cũng không biết lúc đầu chị dâu vì sao lại để cho cô ta gả vào nhà này!”
Khi bà Phong nghe thấy điều này, bà không hài lòng đáp lại: “Em gái, lời này của em là không đúng rồi, lúc đầu không phải chị đồng ý, mà là ông cụ khư khư cố chấp, chấp nhận để người phụ nữ này vào cửa.”
Phong Thùy Bích nghe thấy lời này, như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt không tốt nhìn về phía Phong Thiên Nho.
“Ba, ba nhìn cháu dâu mà ba chọn đi, bây giờ Diệp Chương vẫn còn ở đây, mà cô ta đã làm loạn thế rồi, quả thật là đồ rẻ tiền, không biết xấu hổ, nhà họ Phong chúng ta chứa không nổi loại phụ nữ như vậy được, nếu như truyền ra ngoài, cô ta mất mặt cũng thôi, nhưng danh dự của nhà họ Phong chúng ta cũng bị tổn hại.”
Bà Phong nghe cô ta nói vậy, cũng đứng dậy đồng ý nói: “Đúng vậy, ba, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ bị truyền ra ngoài, nhà họ Phong chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho cả Kinh Đô, ý của con là để cho Diệp Chương lập tức ly hôn với con tiện nhân này.”
Phong Thiên Nho nghe bọn họ nói thế, sắc mặt âm trầm, cơ mặt căng lại.
Cố Tuyết Trinh cũng biến sắc khẩn trương nhìn về phía ông cụ.
“Ông nội, việc này không phải như vậy.”
Cô theo bản năng muốn giải thích, nhưng mới vừa nói ra thì đã bị âm thanh của Phong Thùy Bích cắt ngang.
“Đủ rồi, Cố Tuyết Trâm, chứng cứ rành rành như vậy, cô còn muốn phản bác, coi chúng tôi là đồ ngu sao?”
Cố Tuyết Trinh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, không để ý đến, cô nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Nho muốn giải thích.
“Ông nội, cho dù ông có tin hay không, nhưng sự việc không phải như vậy, con quả thật có cùng người kia ở cùng một chỗ, chẳng qua đó cũng bởi vì chuyện hợp tác đàm phán mà thôi.”
Cô nói xong, nói hết ra tất cả mọi chuyện của ngày hôm qua.
Trên khuôn mặt của Phong Thiên Nho rõ ràng lộ ra vẻ xúc động.
Bà Phong nhìn thấy thế, trong lòng hơi gấp gáp.
Hôm nay dù thế nào bà cũng không thể để cho con tiện nhân này thoát dễ dàng như vậy, nếu không, muốn đuổi cô ra khỏi nhà thì đợi không biết đến bao giờ.
“Vớ vẩn, nếu là chuyện hợp tác thì cần phải tắm rửa mặc đồ thành như thế à? Rõ ràng là các người mới làm xong…”
Bà vẫn tiếp tục vu oan, nhưng chưa nói hết lời thì đã bị Phong Diệp Chương giận tái mặt quát.
“Đủ rồi!”
Đôi mắt hung hăng của anh quét về phía bà Phong và Phong Thùy Bích.
“Hai người náo lọan đủ chưa?”
Bà Phong và Phong Thùy Bích chợt cả kinh, bỗng tức giận không thôi.
“Phong Diệp Chương, cháu có ý gì? Chẳng lẽ lúc này cháu còn muốn bảo vệ cho con tiện nhân vô liêm sỉ này nữa sao?”
Phong Thùy Bích đứng dậy lớn tiếng chất vấn.
Bà Phong cũng phụ họa theo: “Thật không biết con tiện nhân này đã cho con uống thuốc mê gì mà con lại bảo vệ nó như vậy, chẳng lẽ con muốn đội nón xanh sao!”