Bùi Tử Hoành áp sát đến trước mặt Hạ Lăng, anh túm chặt lấy cổ áo cô: “Cô muốn chạy trốn sao? Làm sao cô có thể chạy thoát được chứ! Sao cô dám hát bài hát này, rốt cuộc cô là ai hả?”
“Buông tôi ra!” Hơi thở của anh phả lên mặt cô, khiến cô hoảng sợ, khiến cô phát điên: “Bùi Tử Hoành, anh buông tôi ra! Tôi là Diệp Tinh Lăng của Thiên Nghệ, tôi là người của Thiên Nghệ! Anh buông tôi ra, mau buông tôi ra!” Cô liều lĩnh vùng vẫy, đưa tay muốn mở cửa thang máy, anh mạnh mẽ đàn áp, còn điên cuồng hơn cô.
Đột nhiên, chỉ thấy ánh đèn bị tắt, bốn phía rơi vào trong bóng tối.
Thang máy lay động dữ dội, rồi chợt rơi xuống phía dưới!
Cảm giác mất cân bằng bất ngờ khiến Hạ Lăng sợ hãi kêu lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy có người kéo mình vào trong lòng, dùng cơ thể và hai cánh tay giữ chặt lấy cô. Thang máy tiếp tục rơi xuống, tốc độ vô cùng nhanh, vật thể rơi một cách rõ ràng, là dấu hiệu của việc rơi vỡ.
Chẳng lẽ, cô sẽ phải chết ở nơi này ư?
Sống lại chưa đầy hai năm, lại sắp sửa chết cùng với anh ở nơi này sao? Trong lòng cô dâng lên một cảm giác hoang đường, trống trải, bi thương và tuyệt vọng. Cô nhắm mắt chờ đợi cái chết, nhưng lần này, cô không nghe thấy tiếng gió lướt qua, mà chỉ có nhịp đập của trái tim anh, rất nhanh và rõ ràng.
“Ầm” một tiếng.
Một lực va đập cực lớn ập đến, bọn họ ngã mạnh trên mặt đất.
Bốn phía vẫn tối đen.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình đã chết rồi, thế nhưng lại không đúng, cơn đau dữ dội ập đến, cô chỉ cảm thấy mỗi một đốt xương trên người mình như vỡ ra, mỗi một mạch máu đều đã nổ tung.
Thế nhưng, cô... vẫn còn sống.
Không biết qua bao lâu, Hạ Lăng phản ứng lại từ trong trạng thái bị ngã đến ngây người, cô thử chuyển động cơ thể, nhưng lại nhận ra, cô vẫn bị người ta ôm chặt. Bùi Tử Hoành, từ đầu đến cuối, anh đều không buông cô ra.
“Anh thế nào rồi?” Trong bóng tối xòe bàn tay không thấy rõ năm ngón, cô vội vàng hỏi, chuyện tới nước này, cô phát hiện ra mình vẫn lo lắng cho anh. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một suy đoán đáng sợ, ngộ nhỡ anh bị thương...
Không, nhất định anh sẽ không sao, anh vẫn luôn luôn rất mạnh mẽ, làm sao có thể xảy ra chuyện được?
“Rốt cuộc anh thế nào rồi? Nói gì đi chứ!” Giọng nói của cô càng sốt ruột hơn, lại gắng sức cử động cơ thể, nhưng vẫn không vùng ra khỏi sự giam cầm của anh: “Bùi Tử Hoành! Anh có bị thương chỗ nào không? Anh hãy nói cho tôi biết đi!” “Đừng động đậy.” Giọng nói của anh có phần nặng nề và khàn khàn, không giống với ngày thường lắm.
“Anh không sao chứ?” Giọng nói của Hạ Lăng run rẩy.
Anh không trả lời, sau đó, cô cảm nhận được một chất lỏng gì đó nhỏ xuống, rơi lên trên mu bàn tay của cô.
Trái tim của cô, cũng theo chất lỏng đó mà run rẩy mãnh liệt.
“Bùi Tử Hoành! Anh chảy máu rồi! Rốt cuộc anh bị thương ở chỗ nào vậy! Anh...”
Ánh đèn nhấp nháy vài lần rồi sáng hẳn.
Cô vội vàng quay đầu nhìn mu bàn tay, tiếng nói chợt dừng lại.
Đó không phải là máu.
Đó là một giọt nước mắt.
Cô bắt đầu đi theo anh từ lúc mười hai tuổi, đến năm hai mươi tám tuổi thì xích mích với anh, sau khi sống lại thì mấy lần bị anh truy bắt, quần nhau đã nhiều năm như vậy, cô tự cho rằng mình đã nhìn thấy tất cả các bộ mặt của anh, dịu dàng, bá đạo, hiền lành, khát máu, đã trông thấy anh cười, thấy anh nổi giận, thấy anh ung dung bình tĩnh, cũng đã nhìn thấy sự thô bạo không bằng cầm thú của anh...
Thế nhưng, chỉ có điều này, cô chưa từng thấy qua.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc, dù chỉ là một lần.
Giọt nước mắt đó giống như nham thạch nóng chảy rơi vào trong trái tim của Hạ Lăng, nóng đến nỗi khiến cho cô không có cách nào chịu đựng được.
Bùi Tử Hoành, tại sao anh lại khóc? Có phải chỉ có ở trong bóng tối sâu thẳm nhất, ở nơi tất cả mọi người đều không nhìn thấy, anh mới lặng lẽ rơi lệ như bây giờ? Trái tim của Hạ Lăng đau đớn đến độ thắt lại, nếu như không phải giọt nước mắt đó trùng hợp rơi lên mu bàn tay của cô, có phải cô sẽ không bao giờ biết rằng, anh cũng là một con người có máu có thịt, không phải thần linh, không phải ma quỷ, cũng có lúc đau khổ buồn bã?
Bùi Tử Hoành, tại sao anh lại đau khổ, là vì... ai? Cô bị anh ôm ở trong vòng tay không thể nhúc nhích được, trong lòng chấn động, tràn đầy sự chua xót khổ sở.
Đã qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh đau khổ, do đó cô không biết, thì ra, khi anh âu sầu buồn bã, cô cũng sẽ buồn như thế. Hạ Lăng vô thức đưa tay ra, muốn ôm anh, muốn an ủi anh, nhưng vào khoảnh khắc khi đầu ngón tay chạm đến góc áo của anh, cô liền dừng lại giống như bị điện giật.
Cô không dám.
Cô không dám ôm anh, không dám bày tỏ hỉ nộ ái ố không một chút kiêng kị như trước kia nữa.
Giữa bọn họ, có tình yêu và thù hận, có sự sống và cái chết vắt ngang, một sự ngăn cách rất lớn.
Đầu ngón tay khẽ chạm vào bề mặt chiếc áo của anh, cẩn thận dè dặt, hấp thụ một chút hơi ấm của sự mềm mại. Cô không dám tiến lên dù chỉ một chút, sợ anh sẽ phát hiện ra, cũng sợ mình không biết lúc nào sẽ bị mất kiểm soát, để lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Không biết đã qua bao lâu.
Cửa thang máy “ầm” một tiếng rồi mở ra mà không hề báo trước.
Rất nhiều âm thanh huyên náo như nước lũ truyền đến: “Cẩn thận một chút cẩn thận một chút, sự cố thang máy vẫn chưa được khắc phục hoàn toàn, cẩn thận phía trước cửa, không được sơ suất.”
“Người ở bên trong không sao chứ?” “Cũng may là lơ lửng ở tầng một, nếu như mà rơi xuống ga ra để xe ở tầng hầm thì sẽ trực tiếp chạm đất, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.”
“Đừng có nói lung tung, ngài Bùi Tử Hoành của Đế Hoàng cũng ở bên trong...”
Theo bản năng Hạ Lăng ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra những giọng nói kia. Chỉ thấy trên hành lang phía bên ngoài cửa thang máy đông nghịt người, có người của Thiên Nghệ, có người của Đế Hoàng, còn có rất nhiều nhân viên làm việc ở đài truyền hình và những gương mặt cô không quen biết.
Bọn họ vừa ồn ào bàn tán, vừa tranh nhau nhìn.
Sau đó, tiếng người ầm ĩ nhỏ dần, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập sự kinh ngạc.
“Trời ơi...” Có người không thể tin được khẽ kêu lên: “Tôi không nhìn lầm chứ, đó không phải Diệp Tinh Lăng của Thiên Nghệ hay sao, cô ta và ngài Bùi của Đế Hoàng... Tại sao, tại sao bọn họ lại ôm nhau thế kia!”
Lúc này cô mới nhớ ra, mình vẫn được Bùi Tử Hoành ôm ở trong lòng, nhất thời có chút ngây người.
Cô là nghệ sĩ, Bùi Tử Hoành thì lại càng là một nhân vật nổi tiếng không ai bì nổi, bộ dạng hiện tại của hai người chắc chắn sẽ là một tin tức lớn, đã có phóng viên không thể chờ được mà giơ máy ảnh lên, một tiếng chụp “tách tách”, ánh đèn flash chói mắt lóe lên.
“Cảm phiền không được chụp ảnh!” Nhân viên của Thiên Nghệ ngăn cản trước mặt phóng viên kia.
“Vị này, xin hãy bỏ máy ảnh của anh xuống.” Còn có Phượng Côn, vẻ mặt nghiêm túc.
Tên phóng viên kia vẫn không khuất phục: “Tôi được phép quan sát cuộc thi âm nhạc, không người nào có thể ngăn cản tôi phỏng vấn!” Trong khi nói, cả người và máy ảnh đều xông về phía trước, muốn vượt qua lớp phòng ngự của Phượng Côn và nhân viên.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc này, Hạ Lăng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xông vào, giơ tay lên, đoạt lấy máy ảnh của tên phóng viên kia, phớt lờ tiếng kêu ngạc nhiên và lời kháng nghị của hắn ta, nhanh chóng rút thẻ nhớ ở bên trong ra, ngay sau đó, đập chiếc máy ảnh lên trên tường, rồi lại mạnh mẽ ném xuống đất, “bịch” một tiếng, mảnh vỡ của máy ảnh phân tán đi khắp nơi, bị hỏng hoàn toàn.