Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 176



Trong đám đông lại dồn dập truyền đến những tiếng kêu đầy ngạc nhiên.

Tình huống bất ngờ này khiến cho Hạ Lăng ngây người, Lệ Lội, không phải anh đang ở nước ngoài hay sao, anh trở về từ lúc nào vậy?

Cô còn chưa suy nghĩ xong, Lệ Lôi đã đẩy tất cả mọi người ra hai bên, đi thẳng đến bên cánh cửa thang máy, đưa tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Bùi Tử Hoành, kéo vào trong lòng mình. Lực kéo của anh rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến cho Hạ Lăng lảo đảo, cánh tay đau đớn tưởng như đứt rời. Đầu mũi của cô va vào lồng ngực anh, cô kêu lên một tiếng đau đớn.

Lệ Lôi lạnh lùng nhìn Bùi Tử Hoành: “Đừng có đụng vào người của tôi.”

Giọng nói của anh ảm đạm, khiến cho người nghe rùng mình, trong chốc lát, xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Trong thang máy, Bùi Tử Hoành vẫn nửa quỳ, không hề nhúc nhích, giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy Hạ Lăng lúc vừa rồi. Nghe thấy tiếng của Lệ Lôi, anh quay đầu, nhưng lại nhìn về phía cô đang được Lệ Lôi che chở ở trong lòng, ánh mắt đó sâu thẳm và đau đớn, vành mắt hơi ửng đỏ, một sự thương tâm sâu sắc đến nỗi không thể gạt bỏ được.

Trái tim của Hạ Lăng thắt chặt lại, giống như bị mê hoặc, cô cũng nhìn chằm chằm vào anh.

Lệ Lôi nắm thật chặt lấy tay cô, không để cô giải thích mà kéo cô xoay người, sải bước đi ra ngoài. Cô bị anh dẫn đi, lảo đảo đi theo sau, băng qua hành lang uốn khúc dài đằng đẵng và ga ra để xe dưới tầng hầm, rồi bị anh đẩy vào trong ghế phụ của chiếc xe việt dã, đóng cửa xe lại.

Sau đó, anh ngồi lên ghế lái từ phía bên kia, không nói một lời nào mà khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài cửa xe, là cảnh đêm bất tận, ánh sáng lung linh tràn ngập các sắc màu, thực hư lẫn lộn.

Tinh thần của cô ngẩn ngơ, trong đầu vẫn quanh quẩn đủ thứ của kiếp trước kiếp này. Bùi Tử Hoành, cái tên này giống như một lời nguyền, không xua tan được, anh đối xử tốt với cô, dịu dàng và tàn bạo, hạnh phúc và ác mộng... Bất ngờ, nước mắt của cô lại rơi xuống.

Lệ Lôi liếc thấy cô khóc trong kính chiếu hậu.

Nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống, từng giọt từng giọt, giống như nham thạch nóng chảy thiêu đốt trái tim anh.

Rốt cuộc cô và Bùi Tử Hoành có quan hệ gì? Tại sao Bùi Tử Hoành lại ôm cô thân mật như vậy? Còn cô ấy, tại sao lại khóc lóc yếu đuối như thế? Lệ Lôi không biết lý do, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, anh lái xe rất nhanh, trên đường vượt qua mấy cái đèn đỏ, dọc đường không ngừng có các lái xe phải phanh gấp để tránh, ấn còi và chửi mắng, cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng, Hạ Lăng lại không hề có cảm giác gì với việc này, trong lòng cô vẫn bận tâm đến giọt nước mắt kia của Bùi Tử Hoành, thì ra khi cô chết rồi, anh thật sự đã đau lòng.

Như vậy, là đủ rồi.

Cô khóc, trên mặt lộ ra một nụ cười khó coi, ngay sau đó, lại càng không có cách nào kiềm chế được mà che mặt khóc nức nở.

Lệ Lôi lái xe đưa cô về căn hộ, nhân viên bảo vệ đang trong phiên trực tiến lên nghênh đón, muốn giúp anh mở cửa xe. Nhưng anh lại không mở khóa cửa.

Hạ Lăng đang khóc liền dừng lại, nước mắt mơ hồ, ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhận ra đã đến nơi cô ở. Cô đưa tay đẩy cửa xe ra, nhưng lại không đẩy được, liền quay đầu không hiểu nhìn về phía Lệ Lôi.

Lệ Lôi nói: “Em nợ anh một lời giải thích.” Anh không quản ngày đêm xử lý công việc, chính là vì muốn sớm ngày được về nước đoàn tụ với cô, thế nhưng, khi anh ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài vội vàng trở về, thứ anh nhìn thấy lại là người con gái mà mình yêu đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác. Tay của cô nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của người đàn ông đó, bộ dạng dè dặt, như thể sợ rằng sẽ phá vỡ vật báu quý giá nhất trên thế gian này.

Vào thời điểm đó, sự hoang mang bao trùm trái tim của Lệ Lôi, cảnh tượng đó, tuyệt đối không phải là tình đơn phương từ một phía Bùi Tử Hoành.

Anh quay đầu nhìn Hạ Lăng: “Rốt cuộc thì em thích điểm gì ở anh ta? Em thích sự dã man thô bạo, bao nuôi phụ nữ khắp nơi của anh ta hay sao?” Cơ thể Hạ Lăng khẽ run lên, cô cắn môi, không nói lời nào. Thích điểm gì ở anh ấy ư? Nhiều lắm... Thích bàn tay anh ấy chìa về phía cô vào lần đầu gặp gỡ, thích mỗi sáng tinh mơ tỉnh dậy nhìn thấy anh ấy đầu tiên, thích cách anh ấy nắm tay dạy cô viết chữ, thích dáng vẻ cho dù cô làm ra chuyện khác người nào cũng luôn dung túng của anh. Hàng đêm khi tỉnh giấc, những mảnh kí ức đẹp đẽ này đan xen với những cơn ác mộng kinh hoàng, đã trở thành vết sẹo bí mật nhất được chôn sâu trong trái tim cô.

Cô vốn tưởng rằng mình đã buông tay rồi, có thể cắt đứt thứ tình cảm của kiếp trước mà không còn lưu luyến gì nữa, thế nhưng, giọt nước mắt của anh ấy, đã khiến cho tất cả sụp đổ.

Cô không thể khống chế bản thân không đau lòng.

Lệ Lôi nâng cằm của cô lên, hôn cô mà không hề báo trước.

Cô giật mình, theo bản năng giằng co, nhưng lại bị giữ chặt. Nụ hôn của anh ngày càng sâu hơn, không quan tâm đến sự chống cự của cô, giống như muốn in lại dấu ấn sở hữu trên người cô. Không biết qua bao lâu, cho đến khi hai người sắp ngạt thở, anh mới quyến luyến buông cô ra.

Hạ Lăng tức giận trừng mắt nhìn anh.

Giọng nói của Lệ Lôi khàn khàn: “Diệp Tinh Lăng, đừng quên bây giờ em là người của ai, tính tình của anh có tốt đến đâu, thì cũng có giới hạn.” Anh có thể tha thứ cho sự xúc phạm nho nhỏ từ cô, sự dễ thương khi cô giở tính khí trẻ con xem thường quyền uy, nhưng chỉ có một điều duy nhất anh không thể chịu đựng được là cô ở bên anh, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến một người đàn ông khác. Trước đó rất lâu, anh đã mơ hồ nhận ra trong trái tim cô có một người khác, thế nhưng, cho đến tối nay khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ nằm trong lòng Bùi Tử Hoành của cô, anh mới biết sự đố kỵ có mùi vị đau đớn và khó chịu đến nhường nào.

“Diệp Tinh Lăng, em không được phép gặp lại anh ta.”

Anh đưa tay lên muốn lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.

“Anh đang ràng buộc sự tự do của em sao?” Cô lạnh lùng hỏi. Tối nay quá rối loạn, chuyện phiền lòng của cô cũng đã rất nhiều rồi, cô không có tinh thần và thể lực dư thừa để vỗ về Lệ Lôi, thế nhưng, anh từng bước tiến sát, đặt thêm một chiếc còng mới lên trên cơ thể đã đầy gánh nặng đến độ không thể chịu nổi của cô. Không được phép? Anh tưởng rằng cô muốn gặp Bùi Tử Hoành sao? Anh có từng nghĩ rằng, nếu như Bùi Tử Hoành quyết tâm muốn tới tìm cô, thì làm sao cô có thể trốn được? Vừa rồi ở trong phòng trang điểm, Bùi Tử Hoành dồn ép cô, khi anh truy hỏi đến độ cô phải hoảng loạn bỏ chạy, thì Lệ Lôi đang ở đâu?

Việc đã đến nước này, anh lại chỉ trích cô?

Ánh mắt cô nhìn anh lại càng tệ hơn.

Lệ Lôi rất tức giận: “Em thích anh ta như vậy sao? Em bị ngốc đấy à, anh ta tìm kiếm nhiều cô gái như vậy, nhưng họ đều chỉ là người thay thế cho Thiên hậu Hạ Lăng đã chết mà thôi! Em rất tự hào vì bản thân giống Hạ Lăng đúng không? Diệp Tinh Lăng, tôi nói cho em nghe, Bùi Tử Hoành căn bản không hề yêu em, anh ta chỉ yêu một người đã chết thôi!” Những ngày này, lão Bao liên tục báo cáo kết quả điều tra cho anh về chuyện liên quan đến Bùi Tử Hoành và Thiên hậu Hạ Lăng đã chết, anh dần dần biết được rất nhiều việc.

Anh một lòng muốn giúp cô gái mình yêu thoát khỏi sự săn đuổi của ác ma, nhưng không ngờ, cô lại bị ác ma mê hoặc, thậm chí người mà người ta yêu căn bản không phải là cô!

“Diệp Tinh Lăng, em hãy tỉnh lại đi!”

Lời của anh nói giống như từng cây kim thép đâm lên trái tim cô.

Khóe mắt cô vẫn còn ngấn lệ: “Mở cửa, để em xuống xe.”

“Diệp Tinh Lăng.”

“Để em xuống xe!” Cô lớn tiếng hét lên, ra sức đập vào cửa kính ô tô, không muốn ở lại thêm dù chỉ một phút một giây. Người Bùi Tử Hoành yêu rốt cuộc là ai? Anh si tình với cô của kiếp trước như vậy, với cô của kiếp này thì lại mù quáng đến nỗi bị tổn thương, cô của hôm nay, chỉ là một người thay thế của bản thân trong quá khứ, cho dù cô còn sống, thì tình yêu đó cũng đã được tuyên án tử, đã hoàn toàn tan biến rồi. Bùi Tử Hoành không yêu Diệp Tinh Lăng. Sự thật tàn khốc này, đã bị Lệ Lôi vạch trần không một chút lưu tình.

Cô rất đau đớn, rất mệt mỏi, không muốn nghĩ đến tất cả những việc này nữa.

Lệ Lôi xót xa nhìn cô, cô gắng sức đập cửa xe như vậy, dưới bàn tay trắng ngần đã nổi lên những vết bầm. Anh mím chặt môi, lặng lẽ mở khóa cửa xe. Hạ Lăng vừa được tự do thì lập tức xuống xe, chạy vào trong căn hộ mà không thèm quay đầu lại.

Bỏ lại một mình Lệ Lôi, trong bóng tối vô tận của màn đêm.
— QUẢNG CÁO —