Đây là khu nghỉ dưỡng cao cấp, những người quyền thế thường tụ họp. Chỉ những người có thẻ hội viên mới có thể vào trong. Khu nghỉ dưỡng Thiên Sơn được xây tại nơi có phong cảnh đẹp, nước non hữu tình, mọi thứ được giữ gìn rất tốt.
Mấy vị phu nhân đang ngồi uống trà chiều bàn chuyện rôm rả, không phải là bộ trang sức này mới ra thì cũng là chuẩn bị đi sang Paris xem fashion week.
Dần dần thì xoay sang chuyện khoe chồng con, cháu chắt. Những vị phu nhân ngồi ở đây không phải phú thì cũng quý, cuộc nói chuyện này ngoài khoe khoang thì cũng ngầm thăm dò chuyện của nhà người khác.
Bà Lan ngồi khuấy tách trà cho tan viên đường vừa thả vào, thở dài thườn thượt. Bà một nửa muốn ra ngoài giải khuây, một nửa lại không muốn tụ tập với mấy người này.
Bọn họ nói đi nói lại thì cũng chỉ có vài câu chuyện linh tinh rồi lại chuyển sang khoe con cái cháu chắt, bà nghe mà phát chán.
Nhưng thà ra ngoài còn hơn, ở nhà đối diện với ông chồng mặt than, bà nói mãi mà ông ấy chẳng chịu hiểu.
Còn con trai bà thì….
Haizzzz.
Bà Mẫn ngồi bên cạnh bà nghe thấy tiếng bà thở dài bèn hỏi dò.
“Chị Lan sao thế? Sao tự dưng lại thở dài thườn thượt.”
Bà Lan lắc đầu.
“Không có gì, chỉ là mấy hôm nay thời tiết cứ liên tục thay đổi thất thường nên cảm giác không thoải mái cho lắm.”
Mấy vị phu nhân còn lại ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, có một người cười bắt đầu vòng vo.
“Nói đến thời tiết thay đổi liên tục, hôm trước con gái tôi đi du lịch về nó còn nhớ mua về cho tôi vài hộp cao dán vai gáy. Tôi thử dùng thấy cũng hiệu quả lắm. Chị Lan nếu thấy không thoải mái thì để tôi mang sang cho chị dùng một hộp.”
Bà Lan còn chưa kịp trả lời thì đã có người xen lời.
“Chị Trang cứ nói đùa, nhà chị Lan thì muốn thuốc gì mà chẳng có. Con trai chị ấy có năng lực thì muốn thuốc tiên cũng ngay lập tức có ấy chứ.”
“Chị nói cũng đúng ha. Nói đến con trai, đứa con trai út nhà tôi năm nay là tốt nghiệp bắt đầu vào tập đoàn của nhà làm. Tính ra thì nó cũng nên lấy vợ rồi. Tôi cũng phải về giục nó đi xem mắt thôi.”
“Con gái tôi năm ngoái kết hôn, năm nay đã sinh cho nhà chồng một cậu con trai bụ bẫm. Mẹ chồng nó vui như muốn bay lên trời.”
“............”
Mấy người bọn họ cứ tôi một câu, bà một câu nói vòng vo mãi cũng có người hỏi đến bà Lan.
“Chị Lan, thế còn con trai chị thì sao? Tôi nhớ là con trai chị năm nay cũng đã hơn ba mươi rồi, sao vẫn còn chưa lấy vợ?”
“Hay là nó vẫn còn bận rộn mà chưa muốn kết hôn?”
Danh tiếng của Trần Đình Phong trong giới thượng lưu như sấm đánh bên tai. Hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu tiếp quản tập đoàn từ tay ông nội mình, dùng thủ đoạn sắc bén đưa tập đoàn vọt lên một tầm cao mới.
Nắm mọi thứ trong tay nhưng lại không có ham mê nữ sắc, cũng không có thói hư tật xấu nào khác. Gia thế lại cao, bà Lan lại là người dễ tính, thật là một ứng cử viên tốt cho vị trí con rể.
Những người ngồi ở đây, không phải là có con gái chưa kết hôn thì cũng có cháu gái chưa chồng. Dù là con gái hay cháu gái mình được gả vào nhà họ Trần thì cũng đều là việc tốt.
Có thể nhân cơ hội này móc nối cơ hội này với tập đoàn Sơn Hải thì lại càng tốt hơn.
Bà Lan nghe có người hỏi về việc hôn nhân của con trai mình thì lại càng rầu rĩ. Bà nén tiếng thở dài vào trong lòng, thản nhiên.
“Nó nói là dạo này tập đoàn đang mở rộng sang lĩnh vực năng lượng sạch gì đó, chưa có thời gian rảnh.”
Một vị phu nhân cười nói.
“Tập đoàn lớn như nhà chị, quanh năm suốt tháng ngày nào mà không bận, chị vẫn nên thúc giục nó mau chóng kết hôn đi thôi. Để con sinh cháu cho chị bế nữa chứ.”
“Nếu con trai chị bận quá không có thời gian đi tìm hiểu con gái nhà người ta, thì chị chọn lựa một người tử tế rồi cho hai đứa nó từ từ tiếp xúc.”
“Đúng đấy. Chị xem ông nhà chị còn lớn hơn chồng tôi cả chục tuổi mà vẫn còn chưa có cháu bế, ông chồng nhà tôi thì suốt ngày quấn quýt bế hai đứa cháu. Tôi còn sợ hai đứa nó sắp bị ông nhà tôi chiều hư đến nơi rồi.”
Bà Lâm - người có con gái đang đến tuổi đẹp nhất lấy từ trong túi xách ra mấy cái thiệp mời chia ra cho mọi người xung quanh.
Bà Lâm cố ý nhấn mạnh nói với bà Lan.
“Con gái tôi vừa mới về nước, sắp tới sẽ mở một triển lãm tranh đầu tiên tại khu Hàm Phúc, mời mọi người đến ủng hộ.”
“Được.”
“Con gái chị Lâm lớn lên xinh đẹp lại còn giỏi giang.”
Mấy người khác cũng nhân cơ hội này mà giới thiệu con gái mình. Tuy lời nói ngầm ám chỉ là muốn làm ứng cử viên cho vị trí con dâu của bà Lan nhưng cũng không khác gì là đang chỉ thẳng.
Bà Lan sao lại có thể nghe không hiểu, trường hợp này suốt sáu bảy năm nay bà đã gặp không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bà chỉ biết cười rồi nói lảng cho qua, quả thực là có nỗi khổ mà không thể nói.
Con trai của bà đâu có chịu nghe lời của bà nói. Nó còn chẳng muốn nói với bà nhiều thêm một câu. Còn con dâu và cháu trai, có lẽ đời này bà chỉ biết nhìn nhà người khác rồi thèm muốn mà thôi.