Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 4: Ân hận



Thấy nói khô cả cổ họng mà bà Lan chỉ cười cười chứ không nói gì, bọn họ lại lặng lẽ liếc nhìn nhau. Không lẽ tin đồn kia là thật.

Tin đồn Trần Đình Phong không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông.

Nếu không tại sao bà Lan có vẻ rất sốt ruột với hôn sự của con trai nhưng lại không có vẻ gì là muốn chọn lựa con dâu.

Bà Mẫn ngồi bên cạnh chị họ mình thấy cảnh này bèn giải vây.

“Ngồi một lúc không để ý đến thời gian mà đã 4 giờ chiều rồi. Tôi còn phải đi đón cháu trai tan học, chị Lan đi cùng em đi. Thằng nhóc kia suốt ngày quấn lấy em đòi đưa nó đi gặp chị đó.”

Bà cười rộ, có chút ai oán.

“Được, lâu lắm rồi chị cũng không được gặp. Không biết nó lại nặng thêm mấy cân nữa rồi.”

Bà Mẫn miệng thì than thở nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười khi nhắc đến cháu nội.

“Hôm trước vừa mới cân, nó đã nặng hai mươi sáu cân rồi.”

Hai người chào mấy người kia rồi đi mất. Đến lúc bóng dáng bọn họ khuất xa thì bà Lan mới dám thở hắt ra.

“Thôi lần sau chẳng muốn gặp bọn họ nữa. Mỗi lần gặp bọn họ là lại nhức hết cả đầu.”

Bà Mẫn chỉ cười theo chứ không nói.

Bà là em họ bà Lan, chuyện bà Lan đau đáu trong lòng bao nhiêu năm nay sao bà lại không biết. Nhưng cũng là do bà ấy tự làm tự chịu.



Sinh con rồi nuôi con trai bao nhiêu năm trời mà lại không biết rõ tính tình của nó. Chưa chịu biết rõ tình hình mà lại tự mình quyết định mới gây ra hậu quả như ngày hôm nay. Nghe nói cái thằng cháu Đình Phong kia của bà, đã nửa năm nay không chịu về nhà.

Bà Lan đột nhiên níu tay em mình hỏi.

“Em nói xem, chị phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ chị cứ trơ mắt nhìn con trai mình sống cô độc cả đời hay sao?”

Bà Lan bây giờ ngày nào cũng vô cùng hối hận. Nếu năm xưa bà không nghe lời xúi giục của cô thiên kim đáng ghét kia thì có phải bà đã sớm có con cháu đề huề rồi hay không.

Bà Lan rơm rớm nước mắt.

“Chị đúng là kẻ đầu hai thứ tóc rồi mà vẫn còn ngu ngốc.”

Ban đầu khi con trai bà tránh mặt bà, bà còn nghĩ là chẳng có chuyện to tát. Chỉ là một đứa con gái, vài hôm sau là quên ngay.

Nhìn mà xem, con trai cũng đâu có to tiếng với bà, cũng không hề đi tìm đứa con gái kia. Sau này bà nhất định tìm cho nó một vị hôn thê xinh đẹp dịu dàng lại môn đăng hộ đối với nhà bà, nó sẽ biết đâu mới là người phù hợp với bản thân.

Nhưng trăm vạn ngàn vạn bà Lan cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại không như dự tính của bà.

Năm thứ nhất trôi qua ……..

Năm thứ hai trôi qua .…..

Năm thứ ba …….



Rồi đến bây giờ đã qua sáu năm, còn vài tháng nữa là đến năm thứ bảy, con trai bà càng ngày càng ít về nhà, cũng không nói nhiều hơn với bà lấy một câu.

Sao bà lại không thể biết những lời đồn đại về tính hướng của Đình Phong bên ngoài cơ chứ. Bà biết tất cả nhưng lại không thể làm gì khác.

Đình Phong không chịu yêu đương người khác, nếu bà có ý định mai mối hay giới thiệu người nào đó thì nó lập tức trở mặt. Bà đã tức đến phát bệnh, khóc lóc bao lần mà cái thằng con trời đánh đó của bà cũng không mảy may dao động.

Có lần bà đã nghĩ, nếu không thì thôi đi vậy đành chiều theo con. Con trai mình đã thích đứa con gái kia đến thế thì bà cũng thuận theo thành toàn cho chúng nó.

Dù gì thì với gia thế nhà bà, cũng không cần phải tìm một người xuất thân cao để hỗ trợ gì cả. Vốn cũng chẳng cần thiết đến việc liên hôn.

Bà muốn đi tìm cô gái kia nhưng lại không thấy, chỉ biết sau năm đó hai đứa chia tay rồi đã xuất ngoại. Bà đi hỏi con trai địa chỉ của cô gái kia, ai ngờ bà mới vừa nói ra, con trai đã sầm mặt cảnh cáo bà không được đi gây sự.

Cô gái kia đã nghe theo lời bà, chia tay với anh rồi bây giờ bà còn muốn đi tìm cô ấy để làm gì nữa.

Việc của anh không cần bà xen vào.

Ông chồng bà cũng ngăn cản, chỉ nói chuyện của bọn trẻ cứ để cho chúng nó tự mình giải quyết.

Đáy mắt của bà Lan đã dâng lên nước mắt, bà hối hận đến cực điểm nhưng lại cứ bất lực không biết làm sao để sửa sai.

Thà rằng nó cứ trừng phạt bà như cách nó trừng phạt cái người xúi giục bà kia còn hơn. Đằng này nó lại vẫn cứ cung kính tôn trọng bà nhưng thái độ lại xa cách.

Nhìn đứa em mình rồi những người xung quanh đều đã con cháu đề huề rồi lại nhìn lại ngôi nhà to lớn mà quạnh quẽ của mình mà chỉ biết ao ước.

Bà thật không biết những ngày tháng như thế này còn kéo dài đến bao giờ nữa.