[Tổ tiết mục này đúng là keo kiệt, chỉ một đồng có thể làm gì chứ?]
[Không thể làm gì khác ngoài việc để bọn trẻ lợi dụng tuổi còn nhỏ và sự dễ thương của mình để người khác cho chúng thêm đồ ăn.]
[Vì hiệu quả của chương trình, đạo diễn không quan tâm đến suy nghĩ của bọn trẻ.]
[Giang Nguyệt nói không sai, chuyện ăn xin nên ít làm, bằng không về sau bọn trẻ sẽ cho rằng vì tuổi còn nhỏ, người ta sẽ nhường chúng nó, muốn làm gì thì làm.]
[Đạo diễn có thể trực tiếp bảo bọn họ đi xin cơm. Vậy mà kết quả lại đưa một đồng, còn bảo rằng đang rèn luyện cho bọn nhỏ. Hờ... hờ...]
[Nếu không vì thích Lạc Lạc, thì tôi đã sớm bỏ chương trình rồi.]
[Thoát chương trình thôi. Thoát chương trình nào.]
Đạo diễn không biết rằng vì quyết định của mình mà lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp đã giảm mạnh.
Tổ chương trình tổ chức mọi người tập hợp lại và chờ xem em nào về trước.
Bé đầu tiên quay lại là con trai của Chu Nguỵ, Chu Tuấn Kỳ, cậu bé chạy tới cầm một chiếc túi nhỏ trên tay.
Trần Mịch vươn cổ, hi vọng giây tiếp theo Lâm Tử Hiển sẽ xuất hiện.
Đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng một bóng người nhỏ bé cũng xuất hiện trên đường.
Đó là Lâm Tử Hiển.
"Mẹ."
Trông cậu nhóc không được vui lắm, trên tay chỉ có hai cái bánh bao.
Trần Mịch lập tức đứng dậy và không thể tin được khi nhìn thấy hai cái bánh bao trên tay mình.
"Chỉ có hai cái bánh bao thôi sao? Không phải món mẹ thích, cũng không có trái cây sao?"
Ai mà không biết còn tưởng Lâm Tử Hiển cầm bạc trăm đi mua đồ ăn đấy.
Lâm Tử Hiển bị mẹ làm cho hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Con đi cùng em Lạc Lạc. Em ấy nói rằng con có thể mua một cái bánh bao giá một đồng và cái còn lại là do ông chủ tặng con.”
"Cái gì?" Giọng nói của Trần Mịch đột nhiên cao lên.
"Sao con lại đi theo cô bé ấy? Con không biết ngọt ngào hơn để người ta cho mình nhiều đồ ăn sao? Con không biết bắt chước Tiểu Nhu à?”
Sau khi bị mắng, Lâm Tử Hiển bật khóc.
Tôi lắc đầu, Trần Mịch thực sự điên rồi và tôi chẳng có lời nào để nói với cô ta.
Tôi chống cằm nhìn về phía cuối đường, tuy biết Lạc Lạc không sao nhưng trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
Có lẽ nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy, Tiểu Nhu liền đi tới an ủi tôi: “Dì Giang, chị Lạc Lạc nói chị ấy có cách mang bữa sáng về, bảo con không nên đi theo chị ấy, chị ấy nhất định có thể mang về rất nhiều đồ ăn ngon.”
Tôi sờ đầu cô bé và nói: “Cảm ơn Tiểu Nhu, dì biết rồi."
Lại đợi thêm nửa tiếng, vẫn không thấy bóng dáng Lạc Lạc, khiến tôi có chút lo lắng.
Trần Mịch: "Lạc Lạc không phải không có gì nên ngại trở về đấy chứ. Ai nha cũng không biết cô dạy con như thế nào, không có cũng không quan trọng đâu, không trở về mới khiến chúng ta lo lắng đấy."
Chu Nguỵ cũng nói: "Chúng ta ra ngoài tìm con bé đi. Dù sao đứa bé cũng còn nhỏ, nếu nó đi lạc hoặc gặp phải điều gì..."
Tôi lo lắng, nhưng cũng không lo lắng đến thế, vẫy tay với Chu Nguỵ nói: "Không sao đâu, con bé sẽ quay lại."
Lạc Lạc khác với những đứa trẻ nhỏ ở đây.
Trần Mịch thấy thế, càng mắng tôi dữ hơn: “Giang Nguyệt, cô làm mẹ như thế nào vậy? Đã qua hai giờ rồi, mấy đứa nhỏ cũng đều đã trở lại, chỉ có một mình Lạc Lạc còn chưa trở về. Lòng dạ cô sao lại ác như vậy, có phải là mẹ ruột hay không đó?”
Nhìn thấy cô ta như vậy, những người không biết đều tưởng cô ta là mẹ ruột của Lạc Lạc.
Tôi liếc nhìn cô ta: “Hai cái bánh bao cũng không đủ chặn miệng của cô sao?”
"Cô coi lòng tốt của người khác như rác. Lạc Lạc mà có chuyện thì tuỳ cô lo đấy."
Tôi lười để ý tới cô ta, tiếp tục nhìn về phía ngã tư.
Cuối cùng, dưới sự theo dõi của hơn chục cặp mắt, bóng dáng nhỏ bé của Lạc Lạc hiện ra.