Lâm Tử Hiển im lặng nãy giờ liền ủ rũ nói: “Lạc Lạc đi giúp người ta rửa bát, lau bàn ở quán ăn sáng. Con cũng muốn giúp, nhưng con đã làm vỡ bát nên em ấy không muốn con giúp và bảo con nhanh đi mua bánh bao rồi trở về.”
Lạc Lạc: "Cậu làm vỡ bát không phải bồi thường tiền vì cậu không có tiền. Ông chủ không bắt cậu trả tiền là vì không đành lòng trách móc cậu. Nhưng bát vỡ thì ông chủ phải mua cái mới, bảo cậu về là vì không muốn cậu phá hết bát của ông chủ đấy.”
Trần Mịch ở một bên trợn mắt: “Tôi không tin tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể làm việc được.”
Lạc Lạc oán giận nhưng vẫn nói bằng giọng trẻ con nũng nịu: “Tin hay không tuỳ dì, mẹ con có hoành thánh và thịt nướng để ăn rồi, phải không mẹ? Mẹ từng nói, dùng sức lao động của mình để đổi lấy thức ăn là điều nên làm.”
"Nếu hôm nay dì lấy một đồng để mua bữa sáng cho hai người, thì sau này dì có muốn dùng một đồng để mua một toà nhà không? Dì đang ảo tưởng điều gì vậy? Nếu dì muốn thứ gì đó, dì phải trả tiền cho nó.”
"Mẹ, mẹ nói có đúng thế không?" Lạc Lạc ngước nhìn tôi.
"Đúng vậy, Lạc Lạc thật tuyệt vời."
Tôi giơ ngón cái lên. Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận rằng tôi không có nói những điều đó với Lạc Lạc.
Chu Nguỵ vốn chưa bao giờ nói nhiều đột nhiên lên tiếng nói với tôi: "Cô dạy Lạc Lạc thật tốt."
Ánh mắt đó của hắn giống như... nhìn người mà hắn sắp hẹn hò.
Hắn không phải tham gia chương trình này để tìm mẹ cho Chu Tuấn Kỳ đấy chứ.
Nhưng tôi không dám nói tiếp. Tôi còn phải trở thành đại minh tinh, tránh xa dị nghị và drama.