Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Chương 11



Thế giới đó, chỉ có một mình ngươi thôi sao?

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Quả nhiên lúc hai người về lại toà viện mà lúc nãy thợ săn ném gà rừng vào, ông lão đang đun nước nóng trong phòng bếp, còn Thạch Hãn Hải đi vào phòng ngủ, ngồi cạnh bàn một lát sau đó lại không chịu ngồi im nữa mà thắp sáng ngọn nến đặt gần tay mình.

Cơ mà ông chưa kịp mở giấy tờ ra thì chất giọng "pháo nổ" trong nhà lại vang lên, thúc giục ông đi ngủ sớm đi, gà cũng sắp gáy sáng rồi. Thạch Hãn Hải chỉ đành tắt nến choàng áo tựa vào đầu giường, nhưng vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ. Lắng tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng cửa phòng cách vách 'kẽo kẹt' đóng lại, đợi đàn gà đi về ổ, ông mới lẳng lặng đi vào phòng bếp, lấy chiếc màn thầu lạnh ngắt từ trong vỉ hấp ra, kẹp ớt cay và dưa muối vào ăn cho đỡ đói.

Liễu Huyền An bỗng thốt một câu: "Đại nhân đang ngã bệnh, vẫn nên ăn chút đồ mới nấu thanh đạm bổ dưỡng dễ tiêu hoá, nếu không sợ là sẽ bị đau dạ dày."

Thạch Hãn Hải tràn đầy tâm sự, lúc này nghe thấy phía sau có người nói chuyện, nhất thời không ý thức được có gì không đúng, còn thở dài theo: "Dân chúng trong thành liên tiếp mắc bệnh, ta còn đâu ——" nói tới đây, ông mới chợt phản ứng lại, xoay người thì thấy một vị công tử trẻ tướng mạo cực kỳ tuấn tú đang đứng bên cửa, bạch y dài mảnh như ủ trong ánh trăng, tựa như một tiên nhân bước ra từ tranh vẽ.

Nhưng cho dù có giống tiên nhân thì Thạch Hãn Hải vẫn chưa ngu ngốc tới mức tin rằng trên đời thực sự có thần tiên hạ phàm diệt trừ ôn dịch, ông lùi về sau nửa bước, thấp giọng quát hỏi: "Ngươi là người từ đâu đến?"

"Tại hạ họ Liễu, ở Bạch Hạc sơn trang ——" Liễu Huyền An không thể nói hết câu, bởi vì khi Thạch Hãn Hải nghe được bốn chữ "Bạch Hạc sơn trang", hai tròng mắt mở ra thật lớn như thể sắp rớt ra ngoài, sắc mặt đen đỏ đan xen, thể hiện một cách vô cùng sống động cái gọi là "mừng như điên". Ông ném màn thầu xuống bát dưa muối, nhanh chóng nắm lấy tay Liễu Huyền An, kích động tới nỗi giọng nói thốt ra cũng run rẩy: "Bạch Hạc sơn trang, thần y, ôi thần y, làm thế nào mà lại mời được ngài tới đây! Tốt, tốt quá rồi, dân chúng khắp thành của ta cuối cùng cũng được cứu rồi."

Liễu Huyền An bị ông niết suýt thì chệch cả xương ngón tay, cố đẩy hai ba cái vẫn không thể rút tay về, mà Thạch Hãn Hải còn đang thao thao bất tuyệt: "Sao chỉ có mỗi thần y ngài thôi, A Khánh đâu, nó đi đâu mất rồi?" Ông vừa nói vừa nhìn ra sau lưng y, thấy bên ngoài vẫn còn một bóng người đứng trong bóng tối, ông lập tức răn dạy, "Ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì? Mời thần y tới mà cũng không nói trước với ta một tiếng, mau đi dọn phòng cho khách đi!"

Liễu Huyền An giải thích: "Hắn không phải A Khánh, bọn ta cũng không phải được người tên A Khánh kia mời tới, chỉ vừa khéo đi ngang qua thành Xích Hà thôi."

"À, thì ra là bạn của thần y, thất lễ thất lễ." Thạch Hãn Hải bước lên phía trước hai bước, định mời đối phương vào cửa cùng.

Lương Thú lạnh nhạt đáp lại: "Thạch đại nhân vẫn nên thu tay về đi."

Hắn bước ra khỏi bóng tối, hắc y trường kiếm, toàn thân chìm trong hơi thở lạnh lẽo chết chóc đe doạ tính mạng con người, đối lập hoàn toàn với khí chất tiên nhân dưới ánh trăng của Liễu Huyền An. Tay Thạch Hãn Hải khựng lại giữa không trung, ông sửng sốt trong giây lát, trong đầu bỗng chốc 'ầm' một tiếng rõ vang, chợt ý thức được mình đang đối mặt với một nhân vật tầm cỡ như thế nào, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Hạ quan Thạch Hãn Hải Thái thú thành Xích Hà, tham kiến Kiêu Vương điện hạ."

Lương Thú hơi ngạc nhiên: "Ngươi từng gặp bổn vương rồi?"

"Vâng." Thái độ của Thạch Hãn Hải vô cùng cung kính, "Hai năm trước hạ quan từng đi qua thành Thái Tước, lúc ấy Vương gia cũng ở đó."

"Đứng lên đi." Lương Thú chỉ vào một cái ghế, "Ngồi xuống nói chuyện."

Thạch Hãn Hải hốt hoảng nói: "Như vậy sao có thể được ạ."

"Bổn vương bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi." Lương Thú nói, "Ngươi nói xem, rốt cuộc thành Xích Hà đã xảy ra chuyện gì?"

"Ôn dịch, là loại ôn dịch không tìm được nguyên nhân gây ra, đã kéo dài liên tục được một thời gian khá lâu rồi." Nhắc đến chuyện này, Thạch Hãn Hải cũng không rảnh quan tâm tới nghi thức thận trọng khách sáo nữa, ông hổ thẹn kể, "Mấy tháng trước, trong thành đột nhiên có một người đàn bà bán dưa qua đời, lúc ấy đã có đại phu nói rằng cái chết của người đàn bà này rất kỳ quặc, là chứng bệnh chưa từng thấy qua, mà ta lại không để bụng chuyện đó."

Ngay hôm sau, chồng con rồi cả cháu của người đàn bà ấy liên tiếp ngã bệnh, hàng xóm cũng xuất hiện chứng bệnh giống như thế, lúc này quan phủ mới bắt đầu quan tâm, dựa theo phương thức chữa trị giống như những loại ôn dịch khác, tập trung người mắc bệnh rồi đưa lên núi Đại Khảm ngoài thành, tạm thời dựng phòng ốc ở nơi đó, rồi cử thêm vài đại phu tới cùng giúp đỡ.

Ban đầu quả thực ôn dịch đã được khống chế, cũng có lác đác một vài người dần bình phục, nhưng ngay sau đó, một trận dịch mới ngóc đầu trở lại, bệnh trạng lần này nguy hiểm hơn rất nhiều, thậm chí còn có vài đại phu ngã bệnh, trong lúc nguy cấp, may mắn thay một vị đại phu họ Đỗ mà Thạch Hãn Hải có kết bạn trước đó tình cờ vào thành, tình thế mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

"Đại phu họ Đỗ?"

"Hắn tên Đỗ Kinh." Thạch Hãn Hải nói, "Hắn và ta giống nhau, quê gốc đều ở Tây Bắc nhưng lớn lên ở Tây Nam cho nên quan hệ giữa hai bọn ta thân thiết hơn đôi chút so với người khác, trước đây từng thường xuyên uống rượu cùng nhau. Nhà hắn...... cũng mở y quán ở Miêu Cương."

Nói đến đây, Thạch Hãn Hải hơi ngập ngừng, bởi trước giờ y giả Trung Nguyên đều chướng mắt Miêu y, coi bọn họ như vu cổ tà thuật, buông lời mắng nhiếc không thương tiếc, lại thêm một số quan địa phương còn xua đuổi bọn họ. Liễu Huyền An nhìn ra nỗi lòng của ông, chủ động trấn an: "Cho dù y thuật không giống nhau, một khi đã đứng trên phương diện 'chữa bệnh cứu người' thì đều không có gì khác biệt, Thạch đại nhân đừng quá băn khoăn, mời ngài nói tiếp."

"Cũng phải, Đỗ đại phu quả thực đã giúp đỡ bọn ta rất nhiều." Thạch Hãn Hải nói, "Lần này hắn lên phía bắc vốn là để học hỏi y thuật Trung Nguyên cho nên vừa khéo lại đưa theo rất nhiều đệ tử, nghe thấy nơi đây đang xảy ra ôn dịch đã lập tức tập trung mọi người tới, lúc ấy coi như mới lấp đầy được mấy vị trí còn thiếu trong thành."

Liễu Huyền An nhớ tới nhóm đại phu chế thuốc trong xưởng ban nãy, quả thực có mấy người ăn mặc không giống như người Trung Nguyên.

Vừa khéo nhà mở y quán, tình cờ đưa theo rất nhiều đệ tử, lại đúng lúc gặp phải ôn dịch.

Lương Thú thầm lắc đầu, hỏi tiếp: "Sau khi hắn ta tới, ôn dịch lập tức được khống chế ư?"

"Đã tốt hơn rất nhiều." Thạch Hãn Hải trả lời, "Người bệnh không còn trong tình trạng vừa phát tác đã lập tức qua đời, có thể duy trì bằng vài chén thuốc, tuy không khỏi hoàn toàn nhưng ít ra còn giữ lại được tính mạng, tốc độ lây nhiễm cũng giảm xuống."

"Xem ra y thuật cũng không cao siêu như tưởng tượng." Lương Thú rút hoả chiết ra thắp sáng cây nến tàn trên bàn, "Tại sao không cầu viện bên ngoài?"

"Cầu chứ, sao lại không cầu cho được." Thạch Hãn Hải thở dài, "Ta biết đại phu của thành Xích Hà không thể chữa khỏi ôn dịch, cho nên khi dịch mới chớm ta đã phái A Khánh tới cầu viện Bạch Hạc sơn trang, sau đó lại dâng tấu lên triều đình, nhưng ——" trước mặt Liễu Huyền An và Lương Thú, ông không tiện nói thêm, nhưng dù nói hay không nói thì tình cảnh trong thành bây giờ đã bày ra trước mắt, Bạch Hạc sơn trang không phái đệ tử đến, triều đình cũng không hề đưa tới bất kỳ nguồn chi viện nào.

Liễu Huyền An nhíu mày, chuyện này có vẻ khác xa "tình hình thực tế" mà mọi người nghe được dọc đường đi, hơn nữa Bạch Hạc sơn trang chắc chắn không bao giờ nhắm mắt khoanh tay trước bệnh dịch hoành hành, nếu không phái đệ tử tới, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là căn bản không hề nhận được lời xin giúp đỡ.

Lương Thú không tỏ vẻ gì, tiếp tục hỏi: "Tấu chương ngươi gửi cho hoành huynh có nói những gì?". harry potter fanfic

"Ta có trình bày toàn bộ tình hình trận ôn dịch lần này, kể rõ hiện trạng trong thành, tương lai có thể sẽ thiếu khá nhiều lương thực cùng với những loại dược liệu cần gấp trước mắt." Thạch Hãn Hải trả lời, "Cũng thưa về chuyện phong thành."

Những gì cần có đều đã có, hơn nữa cũng trình bày rõ tính nghiêm trọng của sự việc lần này, nhưng triều đình lại chỉ nhận được một quyển sổ con văn chương hoa mỹ đầy ắp lời hay ý đẹp có quan ấn thành Xích Hà.

"Ngươi gửi lên mấy bức tấu chương như thế?"

"Mười tám bức." Thạch Hãn Hải trầm giọng, "Hạ quan biết quốc khố trống rỗng, biên giới bốn bề bất ổn, các khu đóng quân đều đang trông mong bạc và lương thực, quả thực không nên để Hoàng thượng thêm lo lắng, nhưng nhỡ đâu có thể cầu viện được một ít dược liệu và lương thực, lại xin thêm được vài đại phu thì sao. Tuy đầu năm triều đình có phân phối một đợt gạo, nhưng đều đã cũ lại bị ẩm, vận chuyển lâu ngày khiến phần lớn bị mốc hỏng, đồng ruộng nơi này cũng bị phá hỏng rất nhiều bởi mưa lớn, dân chúng lại bị ôn dịch dằn vặt, muốn đi kiếm ăn cũng không được, hạ quan vô năng, ngoài việc cầu viện triều đình hết lần này tới lần khác, ta thực sự không còn cách nào nữa."

Nhắc tới chuyện này, giọng ông đã hơi nghẹn ngào, vội nâng cánh tay lên lau mặt qua loa rồi quỳ xuống đất nói: "Xin Vương gia hãy giúp đỡ hạ quan, cứu lấy con dân trong toà thành này."

Lương Thú gật đầu: "Ngươi nói đi, muốn bổn vương giúp như thế nào, cứu như thế nào?"

Thạch Hãn Hải nghẹn lời, bởi lẽ ông cũng không thể cứ thế nói thẳng đuột ra rằng ta cần bạc cần gạo, vả lại nghe người ta đồn rằng bản thân vị Kiêu Vương điện hạ này suốt ngày cãi tay đôi với triều đình, cơ mà đại phu, đại phu vẫn có! Ông như thể tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng thỉnh cầu: "Mong Vương gia có thể để lại thần y, ít nhất ba ngày, ba ngày là đủ rồi."

Lương Thú nhìn về phía Liễu Huyền An.

Liễu Huyền An gật đầu: "Có thể thử một lần."

Thạch Hãn Hải còn chưa kịp vui mừng, Lương Thú lại nhắc nhở: "Trong thành này đầy rẫy hang hổ ổ sói, tốt nhất ngươi phải suy nghĩ thật kỹ càng, một mình ngươi ở lại đây, nếu ngày nào đó bị đám người bụng dạ khó lường nuốt chửng, bổn vương không thể quay về kịp để cứu ngươi."

Một người hàng năm lăn lộn trong quan trường, sao lại không nghe ra hàm ý của lời này, Thạch Hãn Hải hơi sửng sốt, sau đó lập tức cẩn thận hỏi lại: "Ý của Vương gia là?"

"Ý của bổn vương là có người đã đánh tráo lương thực của ngươi, tiêu huỷ tấu chương của ngươi rồi tung tin đồn ra bên ngoài, bắt hầu hết quan khách thương nhân lui tới phải đi đường vòng, âm thầm cắt đứt liên hệ giữa Bạch Hạc sơn trang và bên ngoài, mà ngươi lại không hề hay biết, còn đang ở đây ngày ngày trông ngóng đại phu." Lương Thú nâng ông đứng dậy, "Đứng thẳng lên!"

Thạch Hãn Hải nghẹn họng trân trối, trông như thể đang nghe thiên thư, một tay miễn cưỡng chống lên bệ bếp mới không lảo đảo.

Lương Thú hỏi: "Quan ấn thành Xích Hà đặt ở đâu?"

Hai tai Thạch Hãn Hải ù tịt, vẫn chưa kịp hoàn hồn, sau một lúc lâu mới trả lời: "Phủ nha, thư phòng ở phủ nha."

"Ngoài ngươi ra còn ai có thể lấy được quan ấn?"

"Sư gia và Đỗ Kinh." Sắc mặt Thạch Hãn Hải trắng bệch, "Lần trước ta đổ bệnh mất vài ngày nằm liệt trên giường không dậy nổi, có rất nhiều việc đều do sư gia xử lý, Đỗ Kinh vì muốn tìm cách khống chế ôn dịch cho nên cũng thường xuyên qua lại với sư gia."

"Chỉ có hai người này thôi?"

"Chỉ có hai người họ." Thạch Hãn Hải được nhắc nhở cũng chợt nhận ra có chỗ không ổn, "Hơn nữa, tấu chương gửi lên triều đình cùng với thư từ gửi tới Bạch Hạc sơn trang, cuối cùng ta đều giao cho sư gia, hắn là người đã từng theo ta nhiều năm, trước giờ vẫn luôn trung hậu nhân nghĩa, tại sao lại dám cả gan động chân động tay vào chuyện này?"

"Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, chớ rút dây động thừng." Lương Thú phân phó, "Việc cấp bách trước hết là khống chế ổn định ôn dịch trong thành, thiếu lương thực và dược liệu, bổn vương sẽ nghĩ cách."

"Vâng, vâng." Thạch Hãn Hải gật đầu liên tục, có lẽ bởi thân thể mệt mỏi hoặc bởi chân tướng ẩn sau trận ôn dịch khiến ông nghĩ mà bàng hoàng phẫn nộ và sợ hãi, nhất thời dạ dày lại đau âm ỉ. Liễu Huyền An rót cho ông chén nước ấm, Thạch Hãn Hải chầm chậm uống mấy ngụm nước, gắng gượng nói: "Bệnh cũ, không nghiêm trọng, trong phòng ta có thuốc."

"Vậy đêm nay đại nhân uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi sớm đi." Liễu Huyền An nói, "Trên đường tới đây bọn ta tình cờ thấy có người ném gà rừng vào sân sau, dân chúng có lòng, đại nhân nhất định phải hầm canh ăn cho ấm bụng, như vậy mới có sức làm việc tiếp được."

"Tám phần lại là Lý Hổ, hắn là thợ săn trong thành này." Thạch Hãn Hải nói, "Được, sáng mai ta bảo tứ thẩm hầm canh."

Ông còn muốn nói thêm vài lời nhưng thân thể thực sự quá mệt mỏi, khắp người đổ mồ hôi, cho nên ông cũng không cố gắng gượng nữa.

......

Lương Thú cắp theo Liễu Huyền An phi một mạch ra khỏi thành.

Huyền Giao vẫn đang chậm rãi gặm cỏ giữa sườn núi. Lúc này trời đã dần sáng, phía đông bắt đầu hiện lên một đường trắng mơ hồ, không khí ẩm ướt càng lúc càng rõ rệt, Liễu Huyền An mặc áo mỏng bởi y không mang theo áo choàng, bị khí lạnh bao quanh, y không khỏi hắt hơi vài lần.

Lương Thú xách người lên lưng ngựa, cơ thể hai người họ áp sát vào nhau, Liễu Huyền An lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, y vô thức dựa gần ra phía sau, lúc này Kiêu Vương điện hạ lại không có ý kiến gì, trước mắt thành Xích Hà có vẻ như chưa có đại phu nào thực sự giỏi giang, hắn phải cố gắng chăm bẵm cho vị tiên ngủ của Bạch Hạc sơn trang này.

Huyền Giao rảo bước nhẹ như gió, chạy dọc theo đường núi trở về.

Liễu Huyền An vẫn im lặng, tay trái ôm tay phải ngồi thất thần, không biết suy nghĩ lại bay đi đâu mất, mãi cho đến khi người phía sau lên tiếng, y mới hoàn hồn: "Hửm?"

Lương Thú lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Ngươi có chắc chắn rằng sẽ khống chế được ôn dịch lần này không?"

"Phải lên núi gặp người bệnh mới biết được." Liễu Huyền An trả lời, "Nhưng nghe lời miêu tả của Thạch đại nhân, theo lý mà nói thì chắc hẳn không quá khó."

"Ngươi cảm thấy những lời ông ta nói đều là thật sao?"

"Sức khoẻ căn cốt của Thạch đại nhân rất tốt, nhưng gần đây ông ấy quả thực rất ốm yếu suy nhược, cũng chẳng ăn được nhiều đồ ngon." Liễu Huyền An nói, "Tuy ta không hiểu biết rõ về ông ấy, nhưng một vị quan phụ mẫu có thể liều mình tới mức kiệt sức như vậy, mạng còn chẳng cần thì tham lam thứ gì chứ? Cho nên ta cảm thấy chí ít ông ấy là một người tốt, cũng tin tưởng ông ấy không nói dối."

"Ngươi có hiểu biết gì về Miêu y không?"

"Có, ta từng đọc được rất nhiều ở sách."

Tàng thư của Bạch Hạc sơn trang cực kỳ đa dạng, cái gọi là chính thống hay không chính thống, thượng lưu hay hạ lưu gì đó, tất cả đều được bao quát trong đó. Du y, Vu y, Mông y, Tạng y, thậm chí mấy thứ như chế tạo con rối thây khô, hay là phương pháp moi tim nhiếp hồn, tính sơ sơ cũng có thể nhét đầy hơn mười cái kệ sách to cao ngất ngưởng.

Liễu Huyền An nói: "Bạch Hạc sơn trang không hề xem thường bất kỳ trường phái y học nào, Miêu Cương cũng có rất nhiều thuốc tốt, nếu cái người tên Đỗ Kinh kia thực sự có vấn đề thì cũng không phải vấn đề bởi Miêu y, mà là bản thân hắn ta có vấn đề."

"Nếu trận ôn dịch lần này không phải tai hoạ tự nhiên mà là tai hoạ do người nào đó cố tình dựng lên một cách tỉ mỉ, ngươi có thể điều tra ra được không?"

"Ta có thể cố gắng thử một lần, nắm chắc đến chín phần."

"Bởi vì ngươi từng đọc nó trên sách nên có thể nắm chắc chín phần?"

"Ừm, đọc hai lần rồi."

Những cuốn sách khác chưa từng được ưu tiên như thế này, chủ yếu vẫn là bởi vu thuật Miêu Cương vừa lạ vừa khiến người đời kinh ngạc, Liễu nhị công tử chỉ coi nó như sách giải trí mỗi khi buồn chán cho nên có đọc lại một lần, ấn tượng đối với nó cũng sâu sắc hơn những cuốn khác.

Lương Thú nghe được ý nhấn mạnh từ hai chữ "hai lần" ấy mà trầm mặc, hắn hỏi: "Cho nên những loại sách khác tất cả ngươi chỉ đọc qua một lần thôi?"

Liễu Huyền An đáp: "Hầu như là vậy."

"Ngươi có thể đọc qua một lần là nhớ kỹ, vì sao chưa từng thấy Liễu trang chủ nhắc tới chuyện này?"

"Bởi vì ta chưa từng nói với cha ta đó."

Liễu Huyền An rụt tay vào trong ống tay áo, sầu muộn thở dài: "Không có thời gian giải thích với ông ấy, hồi nhỏ ta bận lắm."

Hàng vạn cuốn sách như bị cuồng phong thổi mạnh trong biển lớn, từng cơn sóng mạnh mẽ trỗi dậy khuấy đảo trong đầu khiến tiểu Liễu công tử choáng đầu hoa mắt, cho nên mỗi ngày y đều phải tốn khoảng bảy tám canh giờ để lần lượt sắp xếp phân loại cho từng khu trong tầng tầng lớp lớp thế giới, miễn cho đại đạo lao vào đánh nhau.

Đôi khi y cũng ham chơi, nhưng y không chơi dế cũng chẳng đánh nhau, chỉ mê học theo người trong sách. Ví dụ như đoan chính ngồi trên bờ tường nhìn về xa xăm, cứ thế ngồi cả buổi chiều, Liễu Phất Thư cảm thấy có lẽ con trai mình bị đần rồi, nhưng thực ra tiểu Liễu công tử đang bắt chước Thuấn, trang nghiêm đoan chính ngồi ngoảnh mặt về phương Nam, ông ấy đâu cần làm gì đâu? Chẳng cần làm gì mà trị yên được thiên hạ (*). Đến khi trời tối, Liễu Huyền An phủi mông nhảy từ trên tường xuống, đi tuần tra một vòng ở Bạch Hạc sơn trang, nhìn mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, y vô cùng hài lòng với sự "không cần làm gì" (vô vi) của mình.

(*) 'Thuấn' ở đây là Đế Thuấn, cũng gọi là Ngu Thuấn – một vị vua huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, nằm trong Ngũ Đế (gồm Hiên Viên Đế, Huyền Đế, Đế Khốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn). Khổng Tử nói: "无为而治者, 其舜也与? 夫何为哉? 恭己正南面而已矣." (Vô vi nhi trị giả, kỳ Thuấn dã dự? Phu hà vi tai? Cung kỷ chính Nam diện nhi dĩ hĩ.): Không cần làm gì mà trị yên được thiên hạ, chỉ có vua Thuấn phải chứ? Vua Thuấn đâu có làm gì? Người chỉ giữ trang nghiêm đoan chính, ngồi ngoảnh mặt về phương Nam (vào thời cổ đại, nơi ngự trị của hoàng đế quay mặt về hướng nam cho nên nơi ngự trị của hoàng đế được gọi là 'phương nam'). --- Học thuyết 'Vô vi nhi trị' tức người lãnh đạo tài cao đức trọng đủ cảm hoá mọi người, phát huy năng lực người cấp dưới mà làm việc. Cre: wikibooks

Liễu Huyền An nói tiếp: "Với lại hình như chẳng có ai có thể nghe hiểu lời ta nói, mà bọn họ cũng chẳng muốn nghe."

Lớn thêm một chút, tiểu Liễu công tử càng ngày càng 'dở chứng', y thường xuyên mặc một chiếc áo choàng cỡ lớn, đi chân trần đứng trong rừng trúc sâu, ngẩng đầu lên, nhìn những người bạn trong thế giới khác, nghe bọn họ đàm luận về Thiên Đạo. Vì để con trai mình có thể rời khỏi rừng trúc, Liễu phu nhân đã mua cho y rất nhiều đồ chơi loè loẹt đủ kiểu, các bạn nhỏ khác đều hâm mộ tới nỗi khóc ròng, nhưng tiểu Liễu công tử lại không vui, trước khi đi ngủ y nghiêm túc nhắc nhở mẫu thân: "Con không còn là trẻ con nữa rồi."

Liễu phu nhân nhấc bàn chân nho nhỏ của y lên khỏi chậu nước, lấy khăn vải cẩn thận lau khô: "Vậy năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Chắc khoảng bốn vạn tám ngàn tuổi." Tiểu Liễu công tử giơ ngón tay trả lời, "Con và nhật nguyệt tổng cộng là ba, trường tồn mãi với thiên địa."

Liễu phu nhân nghe con mình nói vẩn nói vơ, sầu tới nỗi vài đêm không ngủ được, nhiều thêm tận hai cọng tóc bạc.

Lương Thú không nhịn được bật cười, đại khái là đã đoán được kết giới vô hình bao phủ quanh người đối phương rốt cuộc có từ đâu, hàng vạn cuốn sách xếp thành một toà tháp trắng lạnh lẽo khổng lồ, đưa y tới một nơi xa rất xa không nằm trong tầm nhìn của những người khác, một thế giới vắng vẻ quạnh quẽ giữa ngàn vạn tầng mây có lẽ vô cùng khác biệt với hồng trần ồn ào náo nhiệt.

"Chỉ có một mình ngươi thôi sao?" Hắn chợt hỏi.

Liễu Huyền An không hiểu: "Hửm?"

"Thế giới đó, chỉ có một mình ngươi thôi sao?" Lương Thú lặp lại lần nữa.

Liễu Huyền An quay đầu nhìn hắn, dường như đang cực kỳ kinh ngạc.

Lương Thú vung roi giục ngựa.

Gió xung quanh bỗng trở lạnh, mặt Liễu Huyền An bị gió thổi lạnh như băng cho nên y lại rụt vào lòng người nọ, trước giờ y chưa từng nghĩ tới sẽ có người nhanh chóng phát hiện ra bí mật của mình như vậy, qua một hồi y mới xoay người, tóc bị gió thổi rối tung: "Còn có rất nhiều tiên hiền thượng cổ." Y bày tỏ sự nhiệt tình mà chủ nhân thế giới nên có, "Lần tới ta sẽ giới thiệu Kiêu Vương điện hạ làm quen với bọn họ."

Hai đầu lông mày của Lương Thú nhảy dựng, hắn cảm thấy bốn chữ "tiên hiền thượng cổ" này nghe có vẻ không giống với tư thái còn sống.

"Không cần đâu."

"Ờ."

Phía xa xa, một vòng nắng ban mai đang dần ló rạng.

Biển mây cuồn cuộn, từng vầng sáng phủ khắp núi xanh.