Ở bãi đất trống trong rừng, mọi người đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, khói lượn lờ bốc lên từ chiếc nồi nhỏ, không biết bên trong đang nấu thứ gì, mùi thơm thoang thoảng đứng cách hai dặm vẫn còn ngửi thấy. Bụng Liễu Huyền An đã bắt đầu réo từ lúc còn ngồi trên lưng ngựa, cũng bó tay thôi, tuy trong ba ngàn thế giới khác mặc kệ chuyện ăn uống, nhưng y dù giàu về mặt tinh thần thì vẫn phải trở về đúng giờ để ăn cơm.
A Ninh đã chuẩn bị sẵn khăn vải ngâm nước thuốc ấm để hai người họ lau mặt lau tay. Cao Lâm dắt cương ngựa đi theo, hỏi: "Vương gia, tình huống trong thành thế nào rồi?"
"Không giống như tưởng tượng lúc trước." Lương Thú nghiêng đầu liếc nhìn, thấy Liễu Huyền An đã về xe ngựa thay xiêm y, đang đứng cạnh nồi chờ ăn cơm.
A Ninh gắp một cái đùi gà lớn trong nồi cho y: "Công tử mau ăn đi, đây là gà mà tối hôm qua Trình cô nương bắt được trong rừng, cô ấy vậy mà lợi hại ghê, kỹ thuật dùng dao còn chuẩn hơn cả tam tiểu thư lúc mổ sọ cho người ta."
Mấy hộ vệ đi ngang qua nghe được thì rùng mình tập thể, thế nào mà ở Bạch Hạc sơn trang lại còn có thể tuỳ tiện mổ sọ cơ chứ?
"Nếu như A Nguyện ở đây thì tốt rồi." Liễu Huyền An bưng bát canh nóng nhấm nháp, "Trước giờ muội ấy am hiểu mấy cách nấu canh bổ khí bổ dạ dày bổ tì, bây giờ ở thành Xích Hà vừa khéo có một người bệnh như vậy."
"Khoan hẵng nói tới chuyện bổ tì gì đó, ta còn chưa hỏi công tử đâu." A Ninh cũng ngồi xuống cạnh y, "Ôn dịch trong thành có nghiêm trọng không ạ?"
Liễu Huyền An suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Có lẽ không mấy nghiêm trọng."
A Ninh nghe xong mà hoang mang, nghiêm trọng là nghiêm trọng, không nghiêm trọng là không nghiêm trọng, không mấy nghiêm trọng là làm sao?
"Ta chưa gặp được người bệnh." Liễu Huyền An giải thích thêm, "Thạch đại nhân tập trung người nhiễm bệnh ra ngoài thành, chính là bên núi Đại Khảm mà hôm qua chúng ta đi ngang qua ấy."
Lúc hai người nói chuyện, Lương Thú và Cao Lâm cũng đi tới rồi ngồi xuống cạnh đống lửa, suốt chặng đường dài Trình Tố Nguyệt đều mắng 'cẩu quan', bây giờ vị quan nọ đột nhiên không 'cẩu' nữa, nàng nhất thời chưa thích ứng được: "Một gã Miêu y chẳng có tiếng tăm gì, lại thêm một tên sư gia người bản địa, bọn chúng lấy đâu ra cái gan chó ấy, làm giả rồi đồn bậy thánh chỉ mà cũng dám cho bằng được?"
"Chuyện bọn chúng làm không đơn giản chỉ là làm giả lừa gạt thánh chỉ." Lương Thú cầm cái muỗng dài múc lấy một muỗng canh rót vào bát của Liễu Huyền An, "Ăn nhiều chút."
Ba người còn lại nhìn thấy khung cảnh quan tâm săn sóc đột ngột này thì lập tức ngây người, sững sờ ngồi lặng một chỗ hai mặt nhìn nhau không dám nhúc nhích, chỉ có Liễu Huyền An được quan tâm vẫn thản nhiên ngồi ăn, vừa húp canh vừa nói: "Vương gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc sức điều tra rõ chân tướng của trận ôn dịch lần này, tuyệt đối không giấu giếm bất cứ chuyện gì."
Cao Lâm thở phào nhẹ nhõm, thì ra Vương gia nhà mình có việc muốn nhờ người ta, thảo nào đột nhiên lại bắt đầu xun xoe, ai không biết còn tưởng Vương gia bị động kinh trúng tà.
Nhưng nói lại, hành động ân cần này trông cũng không phóng khoáng cho lắm, một muỗng canh thì tính là gì, ít nhất phải xé cho người ta một cái chân chứ.
Hắn ta lập tức tự tay vớt thịt lên, Liễu Huyền An cũng đã ăn no, đặt bát xuống rồi lau miệng, hỏi: "Vương gia định để ta làm gì?"
Lương Thú nói: "Giả làm đại phu bình thường vào trong thành."
Giống như khi trước đã nói, việc cấp bách là phải khống chế được ôn dịch. Việc lần này xảy ra ở thành Xích Hà đã đâu đó lộ ra sự bất thường, không giống với tai hoạ tự nhiên mà giống một tai hoạ do ai đó đã bày mưu tính kế từ lâu. Chưa nói những thứ khác, chỉ nguyên hành động đánh tráo lương thực mới do triều đình phân phối đã không phải là chuyện mà người thường có thể làm được.
Trước mắt bị đẩy ra là gã Miêu y và sư gia, còn những kẻ đứng phía sau gã Miêu y và sư gia mới là những kẻ cần được lôi ra trước ánh sáng nhất.
......
Trưa hôm ấy, Cao Lâm dẫn theo vài hộ vệ di chuyển tới thành Thường An cách đó gần nhất, thứ nhất là mượn tạm lương thực, thứ hai là Bạch Hạc sơn trang cũng lập một y quán bên đó, quy mô không nhỏ, ít nhất có thể mời ra hơn trăm đệ tử có tiếng tới đây hỗ trợ.
Còn Liễu Huyền An, A Ninh và Trình Tố Nguyệt thì giả làm ba huynh muội, lấy thân phận bên ngoài là đại phu để vào thành Xích Hà điều tra chân tướng trước.
A Ninh khẽ hỏi: "Vậy Vương gia làm gì?"
Liễu Huyền An suy nghĩ một lát, cũng thì thầm trả lời lại: "Bày mưu lập kế."
Hai chủ tớ cùng buồn cười, đang cười thì nam chính "bày mưu lập kế" bước lại gần, tay cầm một cái túi vải, bên trên được buộc bằng dây da trâu, bên trong cắm rất nhiều châm, hình như còn có mấy dúm lông tóc gì đấy thò ra ngoài, nhìn hơi ghê.
Lương Thú hỏi: "Trước đây ngươi từng dịch dung chưa?"
Liễu Huyền An lắc đầu.
Lương Thú ngồi xuống đối diện, lấy ngón tay hơi nâng cằm y lên: "Nhắm mắt."
Thuốc mỡ lạnh lẽo bị bôi lên mặt, Liễu Huyền An hơi thấp thỏm, không nhìn thấy gì, tóm lại là không có cảm giác an toàn, cho nên y lẳng lặng mở hé mắt ra một chút, đúng lúc nhìn thấy Lương Thú cầm lên một tấm mặt nạ nửa trong suốt.
"Chất liệu gì thế?" Từ trước tới giờ Liễu Huyền An chưa từng nhìn thấy chất liệu nào vừa trong suốt lại vừa mềm mại như vậy.
Lương Thú cẩn thận dán mặt nạ lên mặt y, khoé môi hơi nhếch: "Ngươi đọc hơn một vạn quyển sách, sống tận bốn vạn tám nghìn năm mà không biết đây là cái gì à?"
Liễu Huyền An thành thật trả lời: "Ta chỉ từng đọc qua phương pháp chế tạo mặt nạ dịch dung, nhưng cụ thể quá trình chế tạo ra sao thì không phải loại nào cũng miêu tả chi tiết."
Lương Thú nhìn hàng mi cong xinh đẹp của y chớp tới chớp lui, mấy ý nghĩ xấu xa lại trỗi dậy, thuận miệng nói bừa: "Cái này làm bằng da người."
A Ninh lập tức cảm thán: "Oa!"
Lại còn ghé vào xem.
Tuy rằng Liễu Huyền An không "Oa" nhưng mà mức độ bình tĩnh cũng không kém gì A Ninh, không hề hoảng loạn, ngược lại còn vô cùng nghi ngờ: "Nhưng nếu là da người mới lột xuống cũng không giống như thế này, để lâu sẽ càng bốc mùi phân huỷ, tấm trong tay Vương gia đã được chế tạo bằng phương pháp đặc thù nào sao?"
Lương Thú nhíu mày: "Ngươi từng lột da người tươi rồi à?"
"Ta chưa, nhưng từng thấy cha ta làm giải phẫu giống như vậy." Liễu Huyền An nhớ lại, "Hình như người nọ là đồ tể, bị bỏng huỷ dung, cha ta lột một ít da trên lưng hắn xuống rồi chuyển lên vùng mặt, ta đứng bên cạnh cầm hộ tấm da ấy một lúc."
Cầm hộ tấm da ấy một lúc.
Ừ thì cứu người là cứu người thật, cơ mà cũng vô cùng quỷ dị, một đứa nhỏ tay nâng tấm da người, nghĩ kiểu gì cũng không giống như một thời thơ ấu vui vẻ bình thường. Kiêu Vương điện hạ cảm thấy có lẽ mình phải tới Bạch Hạc sơn trang một lần để thưởng thức sâu sắc bầu không khí sinh hoạt ở nơi ấy, nhưng lúc này, hắn chọn tự khoác lên mình sự đắt giá, bỏ qua chuyện hù người ta không thành, thoải mái nói: "Lừa ngươi đấy, đây là da heo cho thêm rau câu cùng với một vài dược vật khác, đây là kỹ thuật của mật thám đại nội, sách bên ngoài có lẽ không ghi lại."
Liễu Huyền An vẫn đang ngửa đầu, khẽ "ừm" một tiếng, cũng không tức giận.
Lương Thú lại hỏi: "Ngươi không sợ da người à?"
"Da người đâu có gì đáng sợ, thứ này ai chẳng có." Liễu Huyền An nói, "Nếu nói về độ máu me, người bệnh khắp nơi đều tới Bạch Hạc sơn trang tìm thầy trị bệnh, rất nhiều người có bệnh trạng còn máu me hơn cả lột da, các đệ tử đều đã nhìn thành quen, ngay cả A Nguyện cũng đã học mổ sọ cạo xương từ khi mới mười mấy tuổi, con bé còn bê cả bộ xương khô ——"
Nói được một nửa, Liễu Huyền An bỗng ý thức được đây dường như lại là một cơ hội cực kỳ tốt để khuyên nhủ ai đó huỷ hôn, vì thế mà mở to hai mắt, muốn căn cứ theo vẻ mặt của Kiêu Vương điện hạ trước mắt để quyết định xem sẽ nói là muội muội mình bê bộ xương khô ra ngoài sảnh hay là đặt ở mép giường của nàng, nhưng đáng tiếc, hình như Lương Thú cũng không nghe lọt, hắn còn đang làm cho xong lớp dịch dung, dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng ấn mép mặt nạ từng chút từng chút, cuối cùng lơ đãng lướt qua nốt ruồi nhỏ ở hầu kết: "Xong rồi."
Liễu Huyền An không cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngược lại còn mát mát lạnh lạnh cực kỳ thoải mái. A Ninh giơ gương đồng lên cho y ngắm, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, đuôi mắt ngắn rũ xuống, môi cũng dày lên một chút, đúng là diện mạo của người thành thật hàm hậu, nhưng không tính là xấu, không đến mức mặt mày dữ tợn nét mặt cứng đơ như trong thoại bản miêu tả.
"Tấm mặt nạ này có thể đeo được tối đa bao lâu?"
Lương Thú lau khô tay: "Ba ngày, nhưng tốt nhất là đêm nào cũng gỡ xuống, sáng sớm hôm sau lại đeo lại. A Nguyệt cũng sẽ dịch dung, nàng sẽ giúp ngươi chuẩn bị mọi thứ."
Liễu Huyền An rất thích gương mặt mới của mình, đeo mặt nạ xong y lại mang ra gió hong khô rồi phơi nắng, sau đó còn đem đi giặt một hồi để thử độ chắc của mặt nạ. Trình Tố Nguyệt nhìn không quen, chạy tới chỗ Lương Thú tố khổ, Liễu nhị công tử trông như tiên nhân thế kia mà đùng cái lại cố tình làm ra tấm mặt nạ suy sụp như vậy, nhìn cực kỳ đáng sợ, Vương gia xuống tay tàn nhẫn quá rồi.
"Hoá ra ngươi cũng có lúc biết sợ." Lương Thú hiếm lạ, "Đúng là nên đi rêu rao tuyên dương chuyện này với cả đại doanh Tây Bắc, để mấy bà mối kia biết nữa, đừng chỉ mãi nhớ thương 'chiến tích vĩ đại' một tay chém sói của ngươi."
"Bản thân mấy bà mối đó đã đủ doạ người rồi." Trình Tố Nguyệt nhanh nhẹn lùi về sau hai bước, nói tiếp, "Hơn nữa bây giờ ta gặp được Liễu nhị công tử rồi, ta càng không muốn gả cho đàn ông ở thành Nguyệt Nha, sao bọn họ có thể chênh lệch khủng bố như thế chứ, cứ như thần tiên với bầy sói ấy."
Thôi xong, có Liễu nhị công tử để so sánh, mấy thanh niên trai tráng kia bây giờ còn chẳng có nổi tư cách làm con người. Lương Thú nhìn vẻ mặt sầu muộn của nàng, rất không thông cảm bật cười: "Ngươi muốn gả cho y à?"
"Gả cho ai, Liễu nhị công tử ấy ạ? Vậy không được đâu." Trình Tố Nguyệt nói, "Y quá đỗi thần tiên, mà ta lại cực kỳ trần tục, nếu cố ép vào nhau, e rằng chưa được mấy ngày đã phải hoà li."
Lương Thú cười mắng: "Ngươi vừa nhìn thấy công tử nhà người ta đẹp đã suy xét tới bước hoà li luôn rồi, bổn vương ngược lại không nhìn ra ngươi muốn gả chồng ở điểm nào, hay là ngươi đang tích cực theo đuổi thật rồi?"
"Ây da, thật sự không phải mà." Trình Tố Nguyệt cố gắng muốn giải thích sự khác biệt này, nhưng bất hạnh thay vốn từ trong bụng quá hữu hạn, nửa ngày giời chỉ nặn ra được một câu "Chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn", cơ mà nghe lại y hệt tên lưu manh trình độ văn hoá không cao nhưng cứ cố tán tỉnh, chính là kiểu một tên ngốc đi đùa giỡn vợ nhà người ta, còn rung đùi khoái chí ngâm thêm câu "Đầu giường trăng sáng rọi" (*), râu ông nọ cắm cằm bà kia.
(*) 床前明月光 (Sàng tiền minh nguyệt quang): câu đầu tiên trong bài thơ "Tĩnh dạ tứ" của Lý Bạch có trong SGK Ngữ văn 7, bài thơ này bày tỏ nỗi nhớ quê nhà của nhà thơ, mà trong trường hợp trên, mấy tên lưu manh lại dùng nó một cách bừa bãi để bày tỏ nỗi lòng nhớ thương con gái nhà người ta:> cho nên như vậy gọi là râu ông nọ cắm cằm bà kia =))
Thấy nàng đã gấp tới độ mặt mũi đỏ bừng, Kiêu Vương điện hạ cuối cùng cũng rủ lòng từ bi buông tha cho nàng.
......
Liễu Huyền An nhẹ nhàng bóc mặt nạ ra, ngồi dưới ánh sáng nghiên cứu một cách nghiêm túc, thoáng thấy Trình Tố Nguyệt đã nói chuyện xong với Lương Thú đang đi về hướng này liền giơ tay gọi nàng tới, cầm mặt nạ qua dò hỏi tỉ mỉ.
Mà mặt Trình cô nương lúc này vẫn chưa hết đỏ, Liễu Huyền An thấy thế bèn quan tâm hỏi: "Ngươi bị sốt à?"
"Không phải." Trình Tố Nguyệt vội xua tay, "Ta không bị nhiễm ôn dịch, là Vương gia, à không, cũng không phải Vương gia bị nhiễm ôn dịch, ý ta là, mặt ta đỏ là do Vương gia trêu, ban nãy ngài ấy nói linh tinh rằng ta muốn gả cho công tử."
Liễu Huyền An bị chọc cười: "Vậy ngươi nói rõ là không muốn gả cho ta, cớ gì phải khiến mình mặt đỏ tai hồng như vậy chứ?"
"Vương gia nhà ta có đôi lúc phiền lắm." Trình Tố Nguyệt ngồi trên tảng đá, giúp y sửa sang lại mặt nạ tử tế, một lúc sau nàng lại hỏi, "Liễu nhị công tử này, tương lai ngươi muốn cưới một cô nương như thế nào?"
Liễu Huyền An nghĩ nghĩ, nói: "Sao cũng được."
Trình Tố Nguyệt nghe câu trả lời của y mà sững sờ, thợ rèn ở thành Nguyệt Nha cưới vợ còn kén cá chọn canh nêu ra mười mấy yêu cầu, sao tới phiên Liễu nhị công tử lại trở nên tuỳ ý như vậy, 'sao cũng được' là thế nào: "Nếu như ngoại hình hơi không dễ nhìn, cũng được luôn?"
"Đương nhiên, đức mà hơn người có thể khiến người ta quên hẳn hình hài (*), ngoại hình xấu hay đẹp đối với ta cũng không có gì khác biệt, đều giống nhau cả."
(*) 德有所长,形有所忘 (đức hữu sở trường, hình hữu sở vong) – trích trong [Trang Tử • Đức Sung Phù] (nguyên văn 故德有所長而形有所忘 (Cố đức hữu sở trường nhi hình hữu sở vong) tức là 'Cho nên đức mà hơn người có thể làm cho quên hẳn được hình hài' (bản dịch của Nguyễn Hiến Lê từ NXB Văn hoá). Trang Tử rất coi trọng việc tu dưỡng đạo đức, theo ông, sau khi đạo đức đạt đến một mức độ nhất định thì một số khuyết điểm trên cơ thể sẽ được người ta bỏ qua. Nói cách khác, chỉ cần đạo đức tốt, được người người khen ngợi thì hình tượng tổng thể sẽ cao đẹp hoàn mỹ, cho dù thân thể có khuyết điểm thì cũng không ảnh hưởng đến đánh giá tổng thể của mọi người đối với cá nhân.
"Vậy", Trình Tố Nguyệt cố hạ giọng đến mức thấp nhất, không khác gì tiếng thở nặn ra, "Nếu lúc trước Hoàng thượng đồng ý với công chúa, công tử cũng chấp nhận sao?"
Liễu Huyền An gật đầu: "Cũng có thể, hoàng mệnh không thể làm trái."
Tuy rằng y sống không vui chết không sợ, cũng không muốn cưới công chúa cho lắm, nhưng y không chịu nổi cơn lười ấy, lười kháng chỉ, trước mắt y cũng không có đối tượng nào thực sự vừa ý, cho nên cưới cũng chẳng sao. Sau khi cưới xong nếu có thể tiếp tục chung sống thì cứ chung sống, còn nếu thực sự không thể chung sống thì thôi hai người hai ngả, cắp tay nải lên trở về thành Bạch Hạc nằm một chỗ tiếp, như nào cũng được.
Trình Tố Nguyệt trước giờ chưa từng được thẩm qua khái niệm hôn nhân nào lạ lùng như vậy: "Chẳng lẽ công tử không định tìm một người chân chính để thích để yêu ư?"
Lần này Liễu Huyền An không trả lời, bởi vì y gần như chưa từng suy xét đến vấn đề này. Chuyện tình cảm trong sách viết có lúc không vô tình thì cũng đa tình khổ đau, có lúc lại bi thương rơi nước mắt sà mình vào rượu, rồi lại hồn bay phách lạc, rồi lại con tim vỡ nát, như thể chỉ cần yêu vào thôi là chắc chắn sẽ oanh liệt rầm rộ, gà bay chó sủa, tra tấn nhau đau đớn tới nỗi chết đi sống lại, tan xương nát thịt. Vậy thì mệt lắm, quá mệt ấy chứ, đã thế còn phiền phức, mới nghĩ đến thôi mà da đầu đã căng đau.
Mà Lương Thú đứng cách đó không xa lại ngầm hiểu được sự im lặng của y lúc này, còn có thể tìm ra một lời giải thích rất hợp lý.
Ở cùng với mấy cụ già râu bạc giữa lớp lớp mây mù tận hai chục năm, nếu y có thể nghiệm ra tình yêu mới là chuyện đáng sợ như gặp ma giữa ban ngày.