Cơn Gió Mang Em Đến Bên Tôi

Chương 3: Thanh xuân cấp 3 - Part 1



Em được ba mẹ chuyển đến cùng trường với tôi, nhìn em vui vẻ, hòa nhập với các bạn nhanh chóng, tôi có chút mừng cho em.

- Ngày đầu ổn chứ?

- Tất nhiên rồi, em không ngờ bản thân lại có thể làm quen với mọi người nhanh như vậy.

- Mọi người đều thân thiện dễ gần, không như bạn cũ ở trường cấp 2 của em.

- Họ...không chơi với em sao?

- Đúng vậy, ở đó em bị cô lập, không ai chịu làm bạn với em cả.

- Sao lại vậy?!

-Em cũng chẳng hiểu nổi lí do tại sao họ lại không thích em nữa, em đã cố gắng lấy lòng mọi người, giúp đỡ mọi người rất nhiều nhưng mà dường như họ chỉ coi em là cái gai trong mắt họ.

Tôi nghe đến đây liền cảm thấy sót sa cho em, thì ra cuộc sống của em trước đó cũng không hơn tôi là mấy, nhưng mà em còn có người thân luôn ở bên cạnh em, còn tôi thì chả còn ai cả...

Đó là lúc trước, còn giờ tôi có em và cả ba mẹ em, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa, có lẽ tôi đã có thể cảm nhận lại được thứ gọi là "Hơi ấm gia đình" rồi.

Không thể kiềm chế được, nước mắt tôi lại một lần nữa rơi xuống. Em liền lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của em lau nước mắt cho tôi, rồi em nhẹ nhàng nói:

- Sao anh lại khóc, bộ không khỏe chỗ nào sao, có chuyện gì cứ nói với em.

- Anh không sao, có con gì đó bay vào mắt anh thôi.

- Đâu, đứng im để em xem thử.

Khoảnh khắc đó tôi có thể nhìm thấy sự ân cần lo lắng của em. Em dịu dàng như mẹ của tôi vậy.

- Em kiểm tra rồi, không có gì đâu, anh đỡ hơn xíu nào chưa, hay là thử đi khám xem.

- Anh không sao đâu, em đừng lo lắng quá.

- Không lo sao được chứ, vì anh là...

- Hửm? Là gì?

- Là một người quan trọng đối với em. Chúng ta là anh em mà..

- Em ngốc thật đấy.

- Sao anh lại bảo em ngốc?

- Đối với anh, em cũng rất quan trọng. Nhưng... không phải em gái.

- Vậy thì là gì ạ? Người yêu sao?

- Nói em ngốc là đúng mà, chúng ta làm gì đã có danh phận đó chứ.

- Thật ra... em thích anh, em thích anh từ lâu lắm rồi.

- Hiện tại đây chưa phải là lúc để em nghĩ đến chuyện này, việc của em bây giờ là phải học thật giỏi.

- ...

- Vậy đi, nếu sau này em dành được xuất học bổng đi du học, lúc đó anh sẽ tỏ tình với em, chúng ta sẽ trở thành người yêu, được không?

- Vâng, anh hứa đó nha.

- Được rồi, anh hứa mà. Chắc chắn sẽ không nuốt lời đâu.

- Vậy thì em phải nỗ lực hơn mới được.

- Anh sẽ chờ đến ngày đó.

Kể từ hôm đó, em thật sự đã chú tâm vào học hành hơn, trong các đợt thi thử, em đều đứng hạng nhất. Để có thể xứng với em tôi cũng đã vùi đầu vào sách vở, cố học cho thật giỏi.

- Diana, vẫn là em đứng hạng nhất kìa.

- Anh có thấy em siêu không?

- Rất siêu, rất siêu, em giỏi lắm.

- Hihi, cảm ơn anh.

- Chẳng phải anh Jame cũng đứng hạng nhất sao, anh cũng siêu lắm đó.

- Bình thường thôi, anh cũng cần phải nỗ lực hơn nữa mới được.

- Diana cũng vậy.

- Hai bác chắc mừng lắm.

- Vâng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy vui vẻ như vậy kể từ khi em ấy mới quay lại đây. Trông thấy em như vậy, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

- Lần này anh phải thưởng cho em đấy!

- Hả?!

- Em làm bài tốt thì phải thưởng chứ.

- Em cơ hội quá đấy nhóc con.

- Hihi.

- Thôi được rồi, cuối tuần này anh sẽ dẫn em đi chơi coi như là phần thưởng cho sự cố gắng của em trong thời gian qua, chịu không?

- Dạ chịu.

Không ngờ chỉ là một phần thưởng nhỏ mà lại khiến em vui như vậy, tôi lại thêm chút lay động với em nữa rồi...