Khai Sơn Tế, vừa là tế thiên, vừa là tế người.
Sau đại kiếp nạn thượng cổ, đất Tây Sở trải rộng rừng rậm hoang dã, hung thú ma quỷ khắp nơi, đừng nói nơi thích hợp cho người bình thường sinh hoạt, cho dù võ giả bước vào cũng ít người sinh sống được.
Tây Sở hiện tại là thành quả lam lũ khai khẩn cả vạn năm của tiền nhân, nhờ đó mới có quang cảnh tạm coi là phồn hoa như hiện nay.
Cho nên mỗi lần cử hành Khai Sơn Tế phá núi đốn rừng, ngoại trừ tế thiên còn là tế lễ những người đi trước. lam lũ mở đường cho hậu nhân.
Sau dốc núi của Đổng gia, từng cái bàn lớn bày chính giữa, đám người đứng phía sau, chỉ có người của Đổng gia đứng cạnh bàn.
Trên những cái bàn lớn kia không bày những thứ đồ tế lễ bình thường mà là từng con mãnh thú dữ tợn như hổ báo, đều còn sống.
Lúc này một lão vu sư mặc trang phục xanh xanh đỏ đỏ kỳ dị đội mặt nạ quỷ thần dữ tợn, dáng người khô quắt đi tới cạnh chiếc bàn, bắt đầu điệu múa kỳ dị. Mặc dù nhìn có vẻ buồn cười nhưng lại có một cảm giác cổ xưa thê lương truyền tới.
Đất Tây Sở thịnh hành thuật quỷ thần vu cổ, Bái Nguyệt Giáo là là chuyên gia trong việc này.
Cho dù Đổng gia là một trong Cửu Đại Thế Gia, coi như tông môn Chính đạo, nhưng những thứ truyền thống như vậy thà tin là có, đừng tin là không!
Còn lão vu sư bên kia vẫn đang nhảy múa, vừa nhảy. vừa dùng ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu hát gì đó. Tiếp đó tiếng ca của hắn truyền tới. Điểm kỳ dị là những con hổ báo hung thú vốn dĩ còn giấy dụ lúc này trở nên vô cùng nhu thuận, như những con mèo con.
Lúc này những võ giả bên phía Đổng gia lại cầm lưỡi dao tới, lấy máu toàn bộ đám mãnh thú kia. Cho dù chứng kiến máu của mình đang chảy ra, đám mãnh thú vẫn chỉ ngơ ngác nhìn, thân thể run rẩy, không hề phản kháng.
Theo tiếng ca bước nhảy của lão vu sư ngừng lại, máu tươi của đám mãnh thú đều đã chảy sạch, hội tụ tới trung ương, hóa thành một phù văn màu đỏ máu hết sức kỳ dị, vừa thần dị vừa quỷ dị.
Đổng Tề Khôn bưng chén rượu lên, nâng hướng lên trời, lớn tiếng này: “Một chén kính trời, phù hộ Đổng gia †a chuyến này an toàn thuận lợi.”
Nội lực bộc phát, rượu trong chén bay hơi tan vào không khí.
Đổng Tề Khôn lại bưng một chén rượu đổ xuống đất, lớn tiếng nói: “Một chén kính địa, phù hộ Đổng gia ta chuyến này bội thu.”
Cuối cùng Đổng Tề Khôn ép ra một giọt máu tươi của bản thân, nhỏ vào bát rượu đổ xuống đất rồi trầm giọng nói: “Một chén kính tổ tiên, phù hợp Đổng gia ta đời đời hưng thịnh!”
Kính xong ba chén rượu, Đổng Tê Khôn trầm giọng nói: “Khai Sơn Tế hoàn thành, chư vị, mong chuyến này thuận lợi an khang!”. Thách thá𝑛h tì𝗺 được ﹛ TRuMTR𝑈 Y𝐞N﹒V𝑛 ﹜
Dứt lời, người của Đổng gia dẫn đầu đi vào khu rừng rậm đen kịt chỉ chít cây cối.
Đám người Sở Hưu liếc mắt nhìn nhau, cũng theo đám người tiến vào vùng đất hoang vu chưa được khai phá kia.
Rừng rậm của Tây Sở khác hẳn ở Đông Tề và Bắc Yên.
Ở Tây Sở, không biết những cây cối đó sinh trưởng ra sao, cao tới hơn mười trượng, thậm chí mấy chục trượng. Có một số góc cây lớn thậm chí mấy người ôm mới xuể.
Khắp nơi đều là loại cây cối này, chỉ chít rậm rạp, cho dù ngươi bay lên bầu trời cũng không thấy được cảnh tượng bên dưới tán cây.
Cho nên trong Khai Sơn Tế, người của Đổng gia tiến vào sẽ mang theo các loại công cụ, lưu lại ký hiệu, sau đó càn quét một khu vực, ghi chép lại nơi nào an toàn, nơi nào có tài nguyên khoáng sản. Tiếp đó lại dựa theo những khu vực này, chặt hết gỗ lớn ở khu vực có giá trị đi, mở một con đường. Từ đó về sau nơi này coi như địa bàn của Đổng gia.
So với Bắc Yên và Đông Tề, giữa các thực lực ở Tây Sở cũng có tranh đoạt, nhưng lại không kịch liệt như hai nơi khác.
Khu vực không người rộng lớn như vậy, nếu ngươi muốn có thể tự dùng sức mình đi phá núi đốn rừng, gánh chịu nguy hiểm, không cần phải tranh đoạt với người khác.
Đương nhiên đây chỉ là cách làm bình thường. Trên thực tế trong những khu rừng như vậy cũng có không ít nguy hiểm, các loại độc trùng mãnh thú đều rất bình thường, khó dây nhất là những thứ tà ác quỷ dị lưu lại từ thời thượng cổ.
Sở Hưu, Phương Thất Thiếu, Lã Phụng Tiên, Tạ Tiểu Lâu, bốn người đi cùng một chỗ. Ngoại trừ Sở Hưu và Lã Phụng Tiên chăm chú thăm dò, Phương Thất Thiếu cùng Tạ Tiểu Lâu đều không mấy để ý.
Phương Thất Thiếu tiện tay vung lên, một luồng kiếm khí chém tan con rắn nhỏ màu xanh sẫm đang trấu mình trong đống lá khô định đánh lén bọn họ. Hắn lười biếng nói: “Nghe ta bảo này, chúng ta tùy ý dạo một vòng ở ngoài là được. Ngoại trừ lúc mở màn có cảnh múa may quay cưồng còn đáng xem, trong rừng sâu núi thẳm này còn có gì mà đi dạo?”
Đối với võ giả tán tu, sau khi tiến vào cho dù không phát hiện bảo vật thượng cổ, trong khu rừng này cũng có không ít kỳ hoa dị thảo, có thể ngắt lấy sử dụng.
Nhưng đối với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn là người thừa kế của Kiếm Vương Thành, đâu có thiếu những thứ như vậy?
Cho dù linh dược cấp bậc ngũ chuyển hay lục chuyển nằm ngay dưới chân hắn, e là hắn cũng lười cúi xuống nhặt.
Sở Hưu liếc nhìn Phương Thất Thiếu một chút, cái miệng của tên này đúng là vấn đề lớn. Khai Sơn Tế nghiêm túc của Đổng gia lại bị hắn nói hành múa may quay cuồng. Nếu người của Đổng gia nghe thấy những lời này, không liều mạng với hắn không được.
“Phạm vi Khai Sơn Tế của Đổng gia lớn như vậy, vạn nhất tìm được di tích thượng cổ thì sao? Mặc dù nhiều thứ chúng ta không cầm đi được, nhưng cho dù lấy được một hai món thôi cũng không uổng công rồi.”
Sở Hưu vừa đi dọc theo một hướng vừa thản nhiên nói.
Sở Hưu không biết vị trí chính xác của truyền thừa Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, có điều hắn biết phương hướng cụ thể theo cốt truyện gốc.
Có điều Sở Hưu không biết một số chỉ tiết trong đó, nhưng đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu là được.
Trong cốt truyện gốc, thực lực Lã Phụng Tiên cũng không kém hiện tại bao nhiêu. Một mình hắn cũng nhận được truyền thừa, giờ thêm vào Sở Hưu, tỷ lệ chắc chắn sẽ lớn hơn mới đúng.
Phương Thất Thiếu nhún vai, dù sao hắn cũng không hứng thú với đa số các loại truyền thừa. Ngay một số kiếm đạo trong Kiếm Vương Thành hắn còn thấy chướng mắt, nói chỉ thứ khác.
Đi dọc theo phương hướng trong chí nhất của Sở Hưu gần ngày rưỡi, Phương Thất Thiếu đã không kiên nhãn nổi nữa.
Bản thân hắn chỉ tới tham gia trò vui, có điều ngoại trừ màn múa may trong Khai Sơn Tế còn khá thú vị, thời gian còn lại bọn họ chỉ đi loạn trong rừng, thi thoảng đánh chết mãnh thú nướng ăn. Có điều tay nghề cả đám quá kém, nướng xong ăn chẳng ngon, cho nên Phương Thất Thiếu đã dần thấy chán.
Đúng lúc Phương Thất Thiếu mất kiên nhân định mở miệng bỏ đi, Lã Phụng Tiên lại đột nhiên nói: “Có điểm không đúng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Phương Thất Thiếu ngưng thần tĩnh khí, cũng gật đầu như vậy, chỉ có Tạ Tiểu Lâu không hiểu sao nói: “Không đúng ở đâu?”
Sở Hưu chỉ về đằng trước nói: “m thanh!”
Tạ Tiểu Lâu nghe vậy lập tức phản ứng lại. Quả thật vậy, âm thanh không đúng.
Phía trước mặc dù không cảm giác được có khí tức gì, nhưng lại vô cùng yên tĩnh.