Côn Luân Ma Chủ

Chương 557: C557



Phải biết trong rừng rậm Tây Sở có vô số loại mãnh thú rắn rết, chắc chắn cũng có đủ loại âm thanh.

Nhưng phía trước lại vô cùng yên tĩnh, không chút tiếng động. Như vậy chỉ có một khả năng, phía trước có thứ gì vô cùng kinh khủng, khí tức nó tỏa ra khiến tất cả rắn rết mãnh thú nhạy cảm phất giác, không dám tới gần.

Đám người Sở Hưu liếc mắt nhìn nhau, ngay cả Phương Thất Thiếu cũng thấy hứng thú. Sở Hưu trầm giọng nói: “Cẩn thận môt chú

Mọi người gật nhẹ đầu, đồng loạt đi theo hướng đó.

Đi được chừng hai canh giờ, lúc này bọn Sở Hưu mới thấy không đúng. Uy áp phía trước càng ngày càng mạnh, đặc biệt là mặt đất dưới chân bọn họ, không ngờ đã phủ một màu đỏ sậm, cứ như máu tươi nhuộm đẫm mảnh đất này.

Tiếp tục đi về phía trước, cây cối thưa dần, xuất hiện trước mặt mọi người là một thứ vô cùng kỳ dị. Kỳ dị tới mức đám người Sở Hưu không biết nên mô tả ra sao.

Đó là một kiến trúc lớn chừng ngàn trượng, như một cái chén lớn úp ngược lên mặt đất. Môt hướng trong đó. còn dựng một bia đá khổng lồ khổng lồ không có chữ.

Nếu thu nhỏ thứ này khoảng nghìn lần, vậy mọi người chắc sẽ rất quen thuộc. Đây là một ngôi mộ, một ngôi mộ khổng lồ. Một ngôi mộ trấn áp ma thần kinh thết

Đây cũng là mộ của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Thậm chí không thể nói là mộ, bởi nơi này không phải để mai táng tế bái Lã Ôn Hầu mà là kẻ địch của hắn dùng để trấn áp hẳn.


Thời kỳ thượng cổ cực kỳ hỗn loạn, thật ra thì cuộc đời Ma Thần - Lã Ôn Hầu ra sao, có rất nhiều truyền thuyết, nhưng tình hình chân chính đã không còn ai biết.

Có điều giờ mọi người có thể khẳng định, Lã Ôn Hầu tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì. Người tốt đã chẳng bị gọi là Ma Thần.

Ngày xưa đông đảo cường giả vây công Lã Ôn Hầu cùng thủ hạ. Trong truyền thuyết Lã Ôn Hầu tu vi thông thiên, Hắn đã tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân tới trình độ Bất Tử Ma Thân, đứt chỉ trùng sinh, thậm chí có. đứt đầu cũng vẫn giết địch được, vô cùng kinh khủng.

Cho nên mọi người có chém chết được Lã Ôn Hầu nhưng cũng không dám cam đoan đối phương thật sự đã chết. Đám người cố ý xây dựng một ngôi mộ lớn như vậy trấn áp Lã Ôn Hầu cùng những thủ hạ, khiến họ vạn thế không được siêu sinh. Hành động này có thể nói là vô cùng độc ác, nhưng cũng nói lên sự kinh khủng của Lã Ôn Hầu.

Phương Thất Thiếu trợn mắt há hốc mồm nhìn ngôi mộ khổng lồ, lẩm bẩm:

“Đây là cái gì? Quan trọng nhất là chúng ta làm sao mới vào được bên trong?”

Ngôi ày được chuẩn bị để trấn áp Lã Ôn Hầu, đương nhiên không để lại cửa vào. Xung quanh được bịt kín, ngay một chút khe hở cũng không có.

Sở Hưu liếc nhìn một bên khác của ngôi mộ, thản nhiên nói: “Không cần phải gấp, có người động thủ rồi, chúng ta đi theo sau lưng họ là được.”

Sau khi đám người Sở Hưu đi vòng qua một bên khác quả nhiên thấy Đổng Tề Khôn dẫn theo vài chục võ giả Đổng gia cùng Kiều Liên Đông và một tông sư võ đạo khác nghiên cứu cách vào nơi này. Có điều bọn họ nghiên cứu đi nghiên cứu lại, cuối cùng chỉ thu được kết luận phải dùng sức đánh vào.

Có điều ngôi mộ khổng lò này khiến bọn Đổng Tề Khôn hết sức hưng phấn. Mặc dù ở đây chỉ có mình Sở Hưu biết bên trong mai táng ai, thế nhưng người ngoài chỉ cần nhìn quy mô của nó cùng lực lượng nó tỏa ra cũng biết thứ này chắc chắn không phải vật phàm.

Cho dù thế lực lớn như Cao Lăng Đổng gia không phải lần Khai Sơn Tế nào cũng có thu hoạch. Lân Khai Sơn Tế này mới bắt đầu chưa được mấy ngày đã phát hiện một di tích thượng cổ, Đổng Tê Khôn còn tưởng tổ tiên phù hộ cho gia tộc.

Bên trong phần mộ trấn áp Ma Thần Lã Ôn Hầu trải rộng trận pháp, nhưng bên ngoài chỉ dùng vật liệu bình thường gia cố, có vẻ muốn đánh vỡ cũng không khó.

Đám tông sư võ đạo như Đổng Tê Khôn đồng loạt ra †ay, nhanh chóng đánh ra một hố lớn trên mộ.

Chỉ trong nháy mắt, một mùi máu tươi nông nặc gay mũi truyền tới từ trong hố, khí tức âm hàn tới cực điểm, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhưng lại không ai vào trước, ngược lại một số võ giả xuất thân tán tu thấy những tông sư võ đạo này không phản ứng mới thử bước vào thăm dò.


Quy củ của Khai Sơn Tế là chỉ cần ngươi lấy đi được, vậy ngươi cũng có thể mang đi, Đổng gia chắc chắn sẽ không quản.

Cho nên những người này thấy Đổng Tê Khôn không hành động bèn ôm tâm tư đi trước chiếm lợi.

Sở Hưu ở bên cạnh hai mắt lạnh lùng quan sát, những người tới tham gia Khai Sơn Tế có một số khá hiểu chuyện, có một số lại là kẻ ngu vừa thấy lợi ích trước mắt đã bất chấp mọi thứ.

Đi trước chiếm lợi không sai, nhưng tông sư võ đạo. đâu phải ngu ngốc mà nhìn ngươi đi trước chiếm lợi?

Ba người Đổng Tề Khôn rõ ràng cảm giác được khí tức nơi này có điểm không đúng, e là có nguy hiểm, cho. nên cố tình không xuất thủ, đợi người khác tiến vào dò đường.

Đợi nửa khắc đồng hồ sau, bên trong vẫn không có gì dị thường, đám người Đổng Tề Khôn mới dám tiến vào, những võ giả khác của Đổng gia cũng vậy.

Lúc này Nhan Phi Yên cũng mang theo người của Việt Nữ Cung tới, Doanh Bạch Lộc thì theo sau nàng một tấc không rời, những người này chứng kiến ngôi mộ khổng lồ đều sửng sốt, có điều cũng cùng tiến vào bên trong.

Sở Hưu nói với đám người Lã Phụng Tiên: “Nhiều người vào như vậy rồi, chúng ta cũng vào xem trò hay thôi.”

Tất cả mọi người cùng gật nhẹ đầu, theo Sở Hưu tiến vào trong ngôi mộ khổng lồ.

Trong số những người này, Phương Thất Thiếu ngược lại không hứng thú gì với thứ bên trong ngôi mộ, nhưng hứng thú của hắn đối với bản thân ngôi mộ lại không nhỏ. Hắn rất muốn biết bên trong nơi này chôn giấu thứ gì.


Mọi người vừa đi qua lỗ thủng bước vào, lập tức có cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền lại.

Phía sau lỗ thủng là một hành lang dài nhiều ngã rẽ, trên hành lang trải rộng phù văn.

Sở Hưu cau mày nói: “Trong ngôi mộ lớn này có trận pháp đang áp chế cảm giác.”

Đám người Lã Phụng Tiên cũng gật nhẹ đầu, bọn họ. cũng thấy trong ngôi mộ này cảm giác của mình bị áp chế về không. Thậm chí có thể nói là giờ năng năng lực. cảm giác của bọn họ đã chẳng khác gì người bình thường, chỉ có thể dùng sáu cảm giác trời sinh như con mắt lỗ tai để phân biệt mọi thứ.

Đám người thận trọng thăm dò theo hành lang trước mắt, lúc này Phương Thất Thiếu lại đột nhiên ồ lên một tiếng nói: “Bản thân hành lang này được chế tạo dựa theo phù văn.”

Giờ mọi người đã đi qua nhiều ngã rẽ của hành lang này, quả thật không khác gì mê cung, lúc này nghe. Phương Thất Thiếu nói vậy bọn họ mới phản ứng lại, con đường họ đi qua quả thật giống một phù văn.

“Là phù văn gì?” Sở Hưu hỏi.

Phương Thất Thiếu xòe tay nói: “Làm sao ta biết được? Ta chỉ tình cờ thấy được thứ tương tự trong trận pháp của Kiếm Vương Thành mà thôi, đâu có nghiên cứu thứ này.”

Trong Kiếm Vương Thành, ngoại trừ kiếm pháp. Phương Thất Thiếu không hứng thú với bất cứ vật gì. Giờ hắn nhận được được một phù văn trong hành lang đã rất không tệ rồi.