CHƯƠNG 386: NGUYÊN NHÂN CỦA VIỆC NUÔI DẠY THEO CÁCH NGHÈO KHỔ
Trần Lạc Thần tự nhiên đáp ứng.
Bây giờ nhà họ Phương cũng đang tìm dì Phương, Trần Lạc Thần sẽ không ngốc đến nỗi tìm phiền phức tới cho mình.
Đồng thời, chuyện của dì Phương với gia tộc của anh, bây giờ Trần Lạc Thần có hứng thú rất lớn muốn tìm hiểu.
Anh với Tường Vi, rốt cuộc có quan hệ gì.
Thấy Trần Lạc Thần hỏi, Phương Mộng Hân ngược lại đã nói ra hết.
Thì ra.
Trần Bình An trong lời của dì Phương, vào lúc đó là cậu hai của nhà họ Trần, trẻ tuổi đẹp trai, đồng thời, cũng là ba của Tường Vi.
Theo logic bình thường thì thấy người tên Trần Bình An này, chắc chính là chú hai mà ba đang nhắc tới khi anh còn nhỏ nhỉ?
Lúc đó ba nói với anh, chú hai của con nhiều năm làm việc ở bên ngoài, không hay trở về!
Chẳng trách khi anh gặp được Tô Tường Vi, sẽ có một loại cảm giác thân thiết.
Thì ra Tường Vi chính là em họ của anh.
Mà ân oán giữa hai nhà Trần Phương, rõ ràng không có đơn giản như vậy.
Ý của dì Phương là lúc đó nhà họ Trần chắc là vì để lấy được đồ của nhà họ Phương, nhưng nhiều năm nay lại có chút ân oán với nhà họ Trần.
Cho nên 20 năm trước, nhà họ Trần đã phái chú hai tới che giấu đi thân phận, cố tình tiếp cận nhà họ Phương, lấy được đồ mà ông ta muốn.
Dì Phương nói đến đây thì cười ngọt ngào.
Dì Phương lúc đó, dung mạo như hoa, khuynh quốc khuynh thành, đã là lão tổng của tập đoàn lớn dưới trướng của nhà họ Phương, nữ cường nhân tuyệt đối.
Mà chú hai Trần Bình An vì để tiếp cận Phương Mộng Hân, cũng là tốn rất nhiều sức.
Đầu tiên là vào bộ phận kinh doanh của công ty.
Sau đó mượn vào năng lực siêu mạnh của ông ta, từ từ leo tới chức tổng giám đốc của công ty.
Thời gian hai năm thì đã rất thân với Phương Mộng Hân.
Nhưng lúc đó, Trần Bình An tuy lớn lên anh tuấn bất phàm, năng lực làm công siêu mạnh, Phương Mộng Hân đối với chú hai càng thêm tán thưởng.
Nhưng bởi vì gia quy nghiêm ngặt của nhà họ Phương, cho nên thỉnh thoảng Phương Mộng Hân có hơi động lòng với chú hai, cũng rất nhanh đã đánh tan ý nghĩ này.
Mãi đến sau này, xảy ra một chuyện.
Sau một lần tiệc năm của công ty, Phương Mộng Hân tự mình lái xe về nhà.
Trên đường đã gặp phải đánh lén của kẻ địch trên thương trường, hai mươi mấy người vây chặt xe của Phương Mộng Hân, muốn bắt cóc Phương Mộng Hân.
May mắn, chú hai Trần Bình An lúc lâm nguy đã xông ra, Trần Bình An không những IQ EQ siêu cao, thân thủ cũng rất tốt.
Cuối cùng, chú hai bị thương, nhưng vẫn đánh lui hơn hai mươi người.
Mang Phương Mộng Hân trốn thoát.
Đây có thể nói là màn anh hùng cứu mỹ nhân điển hình rồi, nhưng lại là ví dụ rất chân thực.
Cũng từ khoảnh khắc đó, Phương Mộng Hân dường như đã tìm được một người đàn ông có thể giao phó cả đời.
Sau đó, hai người liền nảy sinh tình cảm, rồi ở bên nhau.
Cũng chính vì vậy, sau này vì Tô Tường Vi bị vứt bỏ, Phương Mộng Hân bị đuổi khỏi nhà họ Phương, Trần Bình An không rõ tung tích, ân oán của hai nhà Trần Phương càng kết càng sâu!
Phương Mộng Hân sau khi có thai, vốn dĩ muốn ẩn trốn, nhưng loại chuyện mang thai này, làm sao có thể giấu được.
Một ngày hôm đó, vẫn là giấy không gói được lửa mà nổ ra.
Thân phận của Trần Bình An cũng bị lộ tẩy, ông cụ nhà họ Phương nổi giận lôi đình, đã phái thủ hạ của mình, phải giết chết Trần Bình An.
Phương Mộng Hân vì để cứu Trần Bình An, không tiếc chống đối với ông cụ nhà họ Phương, tự động thoát ly khỏi nhà họ Phương, chỉ mang theo nữ hầu cận thân của mình rời khỏi nhà họ Phương.
Trần Lạc Thần nghe lời kể của Phương Mộng Hân.
Trong lòng cũng có hơi không biết mùi vị gì, cảm thấy chuyện bây giờ anh làm, tương tự với chú hai lúc đầu.
Chỉ đáng tiếc chú hai là người chung tình, yêu phải cô chủ của đối thủ.
Cũng đã định sẵn đoạn tình cảm này không đi được tới cuối cùng.
“Vậy sau đó thì sao? Nếu chỉ là vì sự kết hợp giữa dì với chú… Trần Bình An của gia tộc chúng cháu, ân oán của hai nhà Trần Phương, cũng sẽ không khó bề phân biệt như vậy chứ?”
Trần Lạc Thần tò mò hỏi.
Trong tiềm thức tin rằng, Trần Lạc Thần không thể đi công bố phân thận của mình là thiếu chủ nhà họ Trần ra ngoài được.
“Phải, nếu chỉ như thế, vẫn không đủ để Trần Cận Đông điên cuồng công kích nhà họ Phương như thế!”
Phương Mộng Hân nói.
Mà Trần Cận Đông, chính là tên của ba anh.
Trong lòng Trần Lạc Thần bỗng kêu lộp bộp, cũng không lên tiếng, yên lặng lắng nghe.
“Đó là vì sau này, còn xảy ra một chuyện…”
“Sau đó, gia chủ Trần Cận Đông của nhà họ Trần đã giam lỏng Bình An, nhưng Bình An vẫn mong nhớ hai mẹ con dì, vì thế một buổi tối, Bình Anh nói muốn bỏ trốn với dì, lúc đó Tường Vi đã chào đời rồi, tụi dì chuẩn bị trốn đến một nơi không có ai tìm được, cố gắng sống tiếp!”
Phương Mộng Hân kể…
Nói tới tối đó, chính là cái tối Phương Mộng Hân vội vàng mang người hầu là chị Hà ra ngoài tìm nhà nghỉ.
Bởi vì tuy cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương rồi.
Nhưng bởi vì một vài chuyện, nhà họ Phương chung quy phái người giám sát bà ta.
Cho nên tối mưa to đó, Phương Mộng Hân vẫn là ôm con gái, theo lời hẹn trước gặp mặt Trần Bình An ở tuyến đường đó.
Dù sao phải trốn khỏi nhà họ Phương.
Bởi vì đi rất vội vàng, Phương Mộng Hân lúc đó chỉ mang theo miếng ngọc bội luôn mang theo bên mình này của mình.
Mà người ngày hôm sau đưa tiền, thật ra là tài xế cận thân mà Trần Bình An phái tới.
Vốn dĩ mọi chuyện đều ổn, gặp mặt ở Khánh Thành, nhưng không ngờ, trên đường đi, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Bình An xảy ra chuyện rồi!
Từ đó không còn có bất cứ tin tức gì của ông ta nữa.
Tài xế chắc chắn, Bình An quả thật đã đến Khánh Thành, nhưng lại không có liên lạc được.
Giống như bốc hơi khỏi dân gian.
Trần Cận Đông cho rằng là nhà họ Phương đã hại em trai của ông ta, vì thế bắt đầu nhắm vào nhà họ Phương điên cuồng trả thù, ân oán giữa hai nhà Trần Phương, vì thế mà thăng cấp, ám toán lẫn nhau.
Lúc đó dì cảm thấy, có phải Trần Cận Đông vì để lật đổ nhà họ Phương, cố ý bắt Bình An đi không.
Nhưng sau đó dì đã phủ nhận.
Gia chủ Trần Cận Đông của các cháu, tuy gian xảo, nhưng ông ta rất yêu quý người em trai Bình An của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không không màng tới sự phản đối của Bình An, cưỡng ép nhằm vào nhà họ Phương.
Cho nên, đó chính là Bình An thật sự xảy ra chuyện rồi!
“Hai nhà lúc đó nháo rất lợi hại, cho dù thế lực của nhà họ Trần các cháu có lớn, nhưng nhà họ Phương chúng ta, cũng là đại thế gia không kém nhà họ Trần, cái gọi là lạc đà gầy chết cũng lớn hơn ngựa, năm đó vẫn là cưỡng chế đấu với nhà họ Trần các cháu.”
“Mà cũng chính vào lúc đó, vợ chồng anh cả của dì, bởi vì một tai nạn mà ra đi!”
“Trần Lạc Thần, cháu là con cháu của nhà họ Trần, tin chắc cháu cũng biết nghe câu, thế hệ con cháu của nhà họ Phương, đời đời bị cấm túc, thế hệ con cháu của nhà họ Trần, đời đời được nuôi dạy theo cách nghèo khổ chứ?”
“Cái này có liên quan với ân oán trường kỳ của hai nhà Trần Phương, chỉ có điều những năm gần đây, mâu thuẫn bởi vì chuyện giữa dì và Bình An, triệt để kích hóa mà thôi!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Đến bây giờ, anh cuối cùng cũng hiểu được vài chuyện.
Chẳng trách ba lúc đó từng dặn anh, phải khiêm tốn, nếu không sẽ không đem anh về gia tộc.
Thì ra nhà họ Trần cũng có kẻ thù tồn tại.
Chỉ có điều ân oán của hai nhà Trần Phương rốt cuộc bắt đầu từ đâu, cái này Trần Lạc Thần không biết.
Phương Mộng Hân rõ ràng cũng không có nói tiếp nữa.
Chỉ nói chuyện của bà ta sau này, vì không để Tường Vi với mình sống cuộc sống lang thang phiêu bạt, bà ta bảo chị Hà tìm một nơi ở lại ổn định cuộc sống, mà bà ta thì sao, đã ôm Tường Vi đến một cô nhi viện ở Kim Lăng, để Tường Vi ở đó.
Bản thân mới trở về Thục Xuyên.
“Trần Lạc Thần, cháu bây giờ có thể đưa ta đi gặp Tường Vi chưa? Xem như dì Phương cầu xin cháu!”
Phương Mộng Hân rõ ràng còn mong nhớ Tô Tường Vi.
Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ thành toàn, gật đầu: “Được dì, dì đi theo cháu!”