Con Nhà Giàu

Chương 387



CHƯƠNG 387: ĐỤNG XE RỒI

“Khoan đã!”

Phương Mộng Hân đột nhiên nói.

“Trần Lạc Thần, dì bây giờ xấu xí như vậy, cháu nói dì đi rồi, liệu có dọa đến Tường Vi không? Với cả, nhiều năm như vậy, dì chưa từng nuôi dạy con bé, còn vứt bỏ con bé, con bé liệu có hận dì, hận người mẹ xấu xí không chịu được này?”

Phương Mộng Hân lại sợ hãi nói.

“Con bé nhất định sẽ không nhận dì, sẽ không nhận người mẹ xấu xí nhẫn tâm như dì!”

“Hơn nữa, chuyện này quá đột ngột, Tường Vi sẽ chấp nhận sao?”

Phương Mộng Hân sờ gương mặt của mình.

Trần Lạc Thần lắc đầu: “Nếu như trực tiếp nói với Tường Vi, dì là mẹ của em ấy, em ấy chắc chắn sẽ rất kích động, dì không hiểu con người của Tường Vi, tâm địa của em ấy vô cùng tốt!”

“Vẫn là không được, như thế này đi Trần Lạc Thần, cháu có thể sắp xếp trước cho dì đến làm bảo mẫu cho Tường Vi được không? Dì biết làm bảo mẫu Tường Vi khả năng sẽ chê bai, nhưng dì thật sự muốn làm chút gì cho Tường Vi! Cho dù làm trâu làm ngựa cho con bé dì cũng bằng lòng!”

Phương Mộng Hân nói.

“Vậy được rồi, cái này cháu có thể sắp xếp! Đợi sau này có cơ hội, nói sự thật sau cho Tường Vi!”

Lúc này cũng chỉ có thể làm như vậy.

Bây giờ, Phương Kiển Niếp với Phương Di đã rời đi rồi, chỉ còn lại đám Vương Tiểu Hoa đợi ở bên ngoài.

Trần Lạc Thần không để bọn họ đi vào, bọn họ cũng không dám.

Lúc này dẫn Phương Mộng Hân đi không có tiện, bảo Lâm Thắng Nam đưa đám Vương Tiểu Hoa đi trước.

Sau đó Trần Lạc Thần mới lại tìm một chiếc xe, đưa Phương Mộng Hân đến biệt thự mà mình ở.

“Đi thôi dì, chính là nơi này!”

Đến trước cửa nhà, thấy Phương Mộng Hân chần chừ mới không chịu cất bước, Trần Lạc Thần cười khổ nói.

“Được!”

Đẩy cửa nhà ra.

“Tường Vi! Tường Vi!”

Trần Lạc Thần gọi hai tiếng.

Thấy bên phòng cũng không có ai.

Anh biết, Tô Tường Vi nhất định ra ngoài mua đồ rồi.

“Em ấy không có ở nhà, dì Phương, dì đợi một lát!”

Phương Mộng Hân gật đầu: “Trần Lạc Thần, dì muốn đến phòng của Tường Vi xem thử, không biết có tiện không?”

“Đương nhiên tiện rồi, cháu dẫn dì đi!”

Trần Lạc Thần mở cửa phòng của Tô Tường Vi ra.

Có điều bản thân anh không có đi vào.

Mà hai mắt của Phương Mộng Hân đã đỏ hoe cất bước đi vào.

Trong phòng, mọi thứ được sắp xếp ngọn gàn ngăn lắp, gần như mỗi một góc đều được quét dọn sạch sẽ.

Trong tủ quần áo, đặt gọn gàng quần áo mà bình thường Tô Tường Vi hay mặc.

Lại đi tới bên bàn sách của Tô Tường Vi.

Trên bàn sách, có một khung hình, bên trên đó chính là ảnh hiện tại của Tô Tường Vi.

Nhìn đến đây, nước mắt của Phương Mộng Hân lại không kiềm được nữa, giống như vỡ bờ, trực tiếp lăn dài xuống.

Tường Vi trên bức ảnh, với lúc bà ta còn trẻ, gần như giống hệt nhau.

Con gái, thật sự là con gái của bà ta.

Cô với bà ta lớn lên giống nhau!

Không có cái gì, có thể khiến bà ta cảm thấy hạnh phúc hơn việc lúc này bà ta với con gái lần nữa trùng phùng.

Bà ta cảm thấy ông trời vẫn ưu ái bà ta.

Để vào ngực, khóc một lúc lâu.

Đột nhiên, ánh mắt của Phương Mộng Hân lướt qua, nhìn thấy trên bàn sách còn có một quyển nhật ký.

Lất ra xem.

Là chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ của Tô Tường Vi.

Đây là nhật ký của cô.

Nhiều năm như vậy, Tô Tường Vi đều luôn có thói quen viết nhật ký mỗi ngày.

Lật trang đầu tiên ra, đây vẫn là trước khi cô gặp được Trần Lạc Thần.

“Hôm nay, tôi trở thành một cô giáo ở trường mầm non, mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của tụi nhỏ, tôi thật sự rất thỏa mãn, từ bé đến lớn, tôi không có mẹ, có lẽ, cũng chỉ có ở bên đám trẻ hạnh phúc mỹ mãn này, tôi mới có thể cảm thấy tôi không cơ đơn.”

“Hôm nay, tôi nghe thấy một cô giáo lén bàn luận về tôi với người khác, nói tôi là người lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ tôi bị ba mẹ vứt bỏ, tôi giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, tôi thật sự nghĩ có một ngày tìm được ba mẹ của tôi hỏi thử bọn họ, tại sao không cần tôi, tại sao không thể cho tôi một tuổi thơ tươi đẹp! Tại sao?”

“…”

“Tôi làm thêm ở một nhà hàng, không cẩn thận làm sai việc, bị sếp trách mắng, có một cậu chủ đã giúp tôi, không biết tại sao, tôi nhìn thấy anh ấy thì có một loại cảm giác thân thiết.”

“Tôi lại gặp được anh ấy, anh ấy đã giúp tôi, nhưng tôi ở trước mặt anh ấy, có chút căng thẳng, bởi vì anh ấy có tiền, tôi là một kẻ nghèo, nhưng anh ấy nói với tôi, anh ấy có trải nghiệm giống với tôi, không biết tại sao, tôi vẫn là cảm thấy anh ấy rất thân thiết, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi thì tôi có cảm giác an toàn!”

“Những ngày này, tôi rất nhớ anh ấy, muốn nhìn thấy anh ấy, hôm nay, tôi lại nhìn thấy anh ấy rồi, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, chăm lo tất cả mọi thứ của anh ấy, nhưng tôi biết, anh ấy có cô gái mình thích rồi, chị đó rất đẹp, rất dễ tính, anh Trần Lạc Thần sẽ không thích tôi, nhưng tôi vẫn muốn làm bất cứ chuyện gì cho anh ấy.”

“Nếu như tôi có gia đình của mình, tôi sẽ nói với anh Trần Lạc Thần, nhưng, tôi cái gì đều không có, tôi là một cô nhi, ngay cả tình thân cũng không có, càng huống chi là tình yêu?”

“…”

Phương Mộng Hân lật từng trang từng trang nhật ký, bất tri bất giác, trên mỗi trang nhật ký, đã rơi đầy nước mắt của Phương Mộng Hân.

“Hai mươi mấy năm, không biết con gái đã phải chịu bao nhiêu uất ức và khổ sở, con bé còn là một đứa trẻ, lại đã phải chịu mọi đau khổ của đời người!”

Phương Mộng Hân ôm quyển nhật ký, bật khóc.

“Anh Trần Lạc Thần, em trở về rồi! Em ra ngoài mua ít đồ ăn, giờ sẽ nấu cơm!”

Vào lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói trong trẻo của nữ.

Mà nghe thấy giọng nói của nữ này, Phương Mộng Hân cả người run lên.

Lúc này từ trong phòng đi ra.

Người trước mặt chính là Tô Tường Vi.

“Dì… là?”

Tô Tường Vi nhìn thấy Phương Mộng Hân đi ra từ trong phòng của mình, lúc này khẽ hỏi.

“Ta là…”

Hai tay của Phương Mộng Hân đều đang run rẩy.

“Tường Vi, dì ấy là dì Phương, sau này sẽ ở nhà của chúng ta, nấu cơm cho hai chúng ta, sau này em có thể cùng dì Phương đi mua đồ ăn nấu cơm rồi!”

Trần Lạc Thần vội nói.

Phương Mộng Hân gật đầu.

Mà Tô Tường Vi nhìn thấy dì Phương mặt đầy vết sẹo, trong lòng bỗng nâng lên một loại cảm giác đồng cảm.

Hơn nữa vừa nhìn thấy dì Phương này, trong lòng Tô Tường Vi có loại cảm giác là lạ, có loại cảm giác thân thiết khó tả.

Lúc này cười rồi gật đầu: “Chào dì Phương, cháu tên Tô Tường Vi! Sau này hai chúng ta phụ trách cơm nước cho anh Trần Lạc Thần nhé!”

Thật ra, Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ không để Tường Vi phục vụ anh rồi.

Nhưng mà Tường Vi là một người không quen nhàn rỗi, cho nên thời gian lâu rồi, Trần Lạc Thần cũng không có khuyên cô nữa.

Phương Mộng Hân lại là thím hai của anh, muốn phục vụ anh chắc chắn không được.

Nhưng lúc này, Trần Lạc Thần cũng không nói gì.

Sau đó hai người đi nấu cơm.

Trong lòng Trần Lạc Thần khẽ vui mừng.

Mà lúc này, Vương Tiểu Hoa đột nhiên gọi điện tới.

“Anh Trần, hỏng ăn rồi!”

“Cậu mới hỏng ăn, làm sao rồi?” Trần Lạc Thần nghẹn lời nói.

“Đù, ngàn vạn lần không nên, cậu cũng không nên để nữ tài xế lái xe, ôi mẹ của tôi ơi, chúng tôi đều đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan rồi!”

Vương Tiểu Hoa bị dọa tới mức sắp bật khóc rồi.

Hừm…

Trần Lạc Thần bất lực, quả thật, trong mấy nam sinh bọn họ, lại chỉ có Lâm Thắng Nam có bằng lái xe, chuyện của dì Phương vẫn không tiện nói với bọn họ, cho nên Trần Lạc Thần để Lâm Thắng Nam lái xe trở về.

“Các cậu không sao chứ?”

“Không sao không sao, chỉ có điều chúng tôi đâm vào đuôi của một chiếc xe, bây giờ cô gái đó như phát điên bắt lấy chúng tôi, không để chúng tôi đi, nói muốn kêu chủ xe tới!”