Chương 1095:
Bảng câu hỏi mà Trương Thác đưa ra không có câu trả lời cố định và không có câu trả lời nào mà Trương Thác chắc chắn hài lòng. Điều anh xem không phải là câu trả lời mà Tổ Lâm có thể đưa ra, mà là điều mà Tổ Lâm đang xem xét cho những câu hỏi ra quyết định này Thái độ khi trả lời là do dự hay quyết đoán. Cái mà Trương Thác muốn là cái sau, nó chỉ xảy ra như vậy những gì Tổ Lâm thể hiện mình quả nhiên không phải là một kẻ thiếu quyết đoán.
Đối với mức lương mười triệu năm trăm nghìn đồng năm, đó là mức ranh giới do Trương Thác đặc biệt vẽ ra, đồng thời cũng là vạch ngăn để sàng lọc, người có thể chọn mức lương mười triệu năm trăm nghìn đồng của Trương Thác hàng tháng cho bằng cấp sau đại học. rất rõ ràng rằng họ cần nhất là người như thế nào. Tổ Lâm là người như thế nào. Anh biết rất rõ rằng hiện tại cậu ta chỉ cần một công việc, còn những gì cậu ta cần sau này là một câu hỏi sẽ được cân nhắc sau khi cậu ta nhận được công việc.
Những người còn lại, trước khi nhận được một công việc, trước tiên họ sẽ xem xét công việc đó sẽ mang lại cho bản thân họ những gì và họ sẽ có những cải thiện gì.
Hai ý kiến này không có gì sai cả, nghiêm túc mà nói, phương pháp thứ hai là đúng nhất, nhưng Trương Thác chỉ cần những người có ý tưởng thứ nhất.
Khi một người hiểu rõ bản thân muốn gì vào lúc này, có khả năng đưa ra quyết định dứt khoát, đồng thời một mặt có thành tựu, chỉ cần có một nền tảng tốt thì thành tựu sau này của người đó là vô cùng to lớn.
Thật tình cờ khi Trương Thác có thể cung cấp cho những người đó một nền tảng như vậy.
Ngay sau đó, Tổ Lâm điền vào bảng câu hỏi mà Trương Thác lấy ra và chờ kết quả.
Trương Thác còn không có xem qua bản câu hỏi, trực tiếp nói: “Cậu trúng tuyển rồi, đi theo tôi”
Nghe vậy, Tổ Lâm lộ ra vẻ phấn khích vô cùng, đi theo cùng với Trương Thác.
Trương Thác đưa Tổ Lâm đi thẳng đến nơi tuyển dụng của Lâm Thị.
Mấy người vừa mới chế giễu Tổ Lâm đều đang đứng trong khu tuyển dụng của Lâm Thị, bọn họ đã nhận được một tờ đơn và đang phấn khích điền vào.
Khi nhìn thấy Tổ Lâm đến đây, những người này đều nhìn Tổ Lâm.
“Có vẻ như công việc của thiên tài toán học của chúng ta đã được sắp đặt rồi”
“Chậc chậc chậc chậc, tưởng hôm nay đại thiên tài tìm được công việc gì, rốt cuộc là làm lễ tân, lương ba ngàn năm cái gì có thể đủ?”
“Lương thấp cũng không sao. Chủ yếu làm lễ tân thì làm được gì chứ? Mình sẽ không làm lễ tân cả đời đâu!”
Nhiều giọng nói khác nhau vang lên, đầy mỉa mai.
Tổ Lâm đi theo Trương Thác mà không nói một lời, làm ngơ trước những âm thanh chế giễu này.
Trương Thác cũng tự động chặn những lời chế giễu của những người đó, và ra hiệu cho giám đốc nhân sự của Lâm Thị, “Giám đốc Trần, lại đây”
Giám đốc Trần của bộ pi Trương, có gì anh cứ nói đi.”
“Tổ Lâm này, cô giúp tôi sắp xếp thủ tục nhập cảnh. Ở cửa hàng của tôi, lương tháng là mười triệu năm trăm nghìn đồng.
Mà này…” Trương Thác đột nhiên quay đầu lại nhìn Tổ Lâm, “Cậu sống ở đâu? “
Nhân sự lập tức chạy tới, ‘Anh “Tường Hoà Viên” Tổ Lâm nói cho anh biết tên chỗ ở của mình.
Trương Thác suy nghĩ một chút, liền nhận ra chỗ ở của cậu ta cách công ty rất xa, liền hỏi: “Có biết lái xe không?”
Tổ Lâm gật đầu, “Có ạ”
Trương Thác vẫy tay với giám đốc Trần, “Vậy thì đưa cho cậu ta một chiếc xe khác, mỗi tháng 2 triệu 4 tiền để đổ xăng, thế là ổn rồi”
“Được ạ” Giám đốc Trần gật đầu và đi tới chỗ Tổ Lâm, “Anh Tổ, mời đi theo tôi.”
Những người vừa chế giễu Tổ Lâm ngồi bên cạnh há hốc.