Chương 1630:
Khách sạn Green là một khách sạn năm sao nổi tiếng ở Đô Thành.
Khi Trương Thác cùng Lâm Ngữ Lam tới đây trên chiếc Mercedes-Benz S600 của Ngụy Trung Minh cũng đã là sáu rưỡi chiều.
Ngụy Trung Minh hiển nhiên là khách hàng thân thiết ở đây, cũng có thể khách sạn này do chính Ngụy Trung Minh mở.
Khi xe của Ngụy Trung Minh tới nơi, quản lý khách sạn ngay lập tức chạy qua đây còn thay Ngụy Trung Minh mở cửa xe, sau đó cúi đầu mời ông ta vào khách sạn.
Trong bãi đậu xe ở lối vào khách sạn còn có nơi đỗ xe dành riêng cho Ngụy Trung Minh, tài xế cũng cực kỳ thành thạo đỗ xe vào vị trí.
Dưới sự hướng dẫn của quản lý khách sạn, mấy người Trương Thác bước vào một phòng riêng lịch sự thanh nhã.
Phòng không quá lớn nhưng bên trong đã được đốt tinh dầu thơm, vừa vào cửa đã có thể ngửi một mùi thơm khiến mọi người có cảm giác thoải mái. Ở một góc của căn phòng có một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu tú đang ngồi chơi một khúc đàn tranh, giai điệu nhẹ nhàng du dương khiến người nghe cảm thấy tinh thần vui vẻ.
“Mời ngồi!” Ngụy Trung Minh làm làm một động tác mời.
Trương Thác cùng Lâm Ngữ Lam ngồi đối diện với Ngụy Trung Minh, giữa họ có một chiếc bàn màu đỏ dành cho sáu người.
Chẳng bao lâu, bình trà đại hồng bào thượng hạng cũng được đưa tới.
Lâm Ngữ Lam quay đầu liếc nhìn mỹ nữ đang ngồi trong góc phòng chơi đàn tranh, suy nghĩ không nhịn được quay lại vài tháng trước, khi cô cùng Mễ Thanh đi xem hòa nhạc. Lúc đó, Trương Thác đã cố gắng như thế nào để dung hòa đàn tranh cùng đàn piano cùng nhau một cách hoàn mỹ. Trong ánh đèn sân khấu dưới tình cảm dịu dàng cùng kinh ngạc và rung động, cho tới bây giờ ký ức của Lâm Ngữ Lam vẫn còn nhớ như in, sống động như thật.
“Mời hai người dùng trà, tôi còn một người bạn nữa chút nữa sẽ tới” Ngụy Trung Minh cười cầm chén trà lên.
Ngay sau khi Ngụy Trung Minh nói xong thì cửa phòng riêng được người bên ngoài đẩy vào, trên mặt Tôn Nghiêm vẫn còn quấn băng gạc sải bước từ từ tiến vào phòng riêng.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Tôn Nghiêm vẻ mặt Lâm Thùy.
Hân có chút không ổn. Trước đó tập đoàn Nhất Lâm cùng Tôn Nghiêm đã hoàn toàn trở mặt với nhau, vì vậy hôm nay Tôn Nghiêm tới đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Còn Trương Thác thì không cảm thấy chuyện này quá bất ngờ, anh từ lâu đã phát hiện ra Tôn Nghiêm.
Sau khi Tôn Nghiêm bước vào phòng việc đầu tiên là liếc nhìn Trương Thác cùng Lâm Ngữ Lam bằng ánh mắt đầy u ám, sau đó mang một khuôn mặt tươi cười nói chuyện với Ngụy Trung Minh: “Chú Ngụy, bố cháu nhờ cháu chào hỏi chú”
“Ha ha” Ngụy Trung Minh lớn tiếng cười, nói: “Cháu Tôn, chú cùng bố cháu đã hơn nửa năm không gặp nhau, bố cháu bây giờ thế nào rồi?”
“Nhờ có chú Ngụy bố cháu bây giờ đã có thể ăn uống, sức khỏe cũng ổn định, chỉ có điều công việc quá bận rộn. Bố cháu cũng thường xuyên nhắc tới chú Ngụy, muốn gặp lại chú Ngụy một lần nữa” Tôn Nghiêm miệng toàn nói những lời tốt đẹp.
Ngụy Trung Minh nói: “Cơ thể bố cháu vốn đã cường tráng, chuyện này cũng không phải là nhờ phúc của chú. Nào, ngồi đi, để chú giới thiệu cho cháu hai người này, họ tới từ tập đoàn Nhất Lâm ở Châu Xuyên, chắc cháu cũng từng nghe qua đúng không?”
Tôn Nghiêm ngồi xuống bên cạnh Ngụy Trung Minh, sau đó u ám nhìn chằm chằm Trương Thác: “Cháu tất nhiên có nghe qua tập đoàn Nhất Lâm ở Châu Xuyên, không những vậy còn nghe thấy phương pháp làm việc của tập đoàn Nhất Lâm này cũng vô cùng kiêu ngạo nữa!”
Ngụy Trung Minh nghe xong lời này, sao có thể không nghe ra căm hận trong lời Tôn Nghiêm: “Vậy sao? Xem chừng mọi người trước kia từng hợp tác với nhau sao?”
“Đúng là từng hợp tác” Tôn Nghiêm gật đầu: “Ngài tổng giám đốc Lâm đây còn từng khinh thường công ty Công Nghiệp Chấn Kiền của cháu đấy!”