Con Rể Quyền Quý

Chương 1631



Chương 1631:

Ngụy Trung Minh cảm thấy choáng váng khi nghe điều này, tuy rằng công ty Công Nghiệp Chấn Kiên thua kém tập đoàn Khải Trung của mình nhưng nó cũng là một trong mười công ty hàng đầu ở Đại Hải. Khoảng cách chênh lệch với tập đoàn Khải Trung cũng không quá lớn, cung cấp cho tập đoàn Nhất Lâm một con đường cũng không quá khó vậy mà tập đoàn Nhất Lâm lại khinh thường sao?

Ngụy Trung Minh ngờ vực nhìn Lâm Ngữ Lam, ông ta có chút không hiểu rõ ý đồ của Lâm Ngữ Lam.

Tôn Nghiêm đột nhiên xuất hiện khiến Lâm Ngữ Lam có chút bất ngờ, nhưng chuyện này cũng không đủ để khiến Lâm Ngữ Lam phải lúng túng. Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng rồi nói: “Tổng giám đốc Ngụy, công ty Công Nghiệp Chấn Kiền của tổng giám đốc Tô luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cũng có rất nhiều bộ phận không phù hợp với tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi. Nếu cưỡng chế hợp tác cùng nhau sẽ chỉ tăng thêm mâu thuẫn của đôi bên hơn nữa còn không đạt được hiệu quả lợi nhuận như mong muốn.”

Lúc Lâm Ngữ Lam nói t: bình thường.

Ngụy Trung Minh lộ ra vẻ trầm ngâm, ông ta liếc mắt nhìn Tôn Nghiêm ngồi bên cạnh mình. Ngụy Trung Minh là thương nhân đứng đầu Đông Hòa, cả đời cũng gặp qua nhiều người, trong đó đủ thể loại nhà giàu mới nổi hơn nữa ông ta cũng rất lợi ích cô cố gắng nói lớn hơn rõ khả năng diễn xuất của những nhà giàu mới nổi này như thế nào.

Vì vậy khi Lâm Ngữ Lam cắn răng nhấn mạnh hai chữ lợi ích Ngụy Trung Minh ngay lập tức hiểu nó có nghĩa là gì.

Ngụy Trung Minh lên tiếng, đồng thời chuyển hướng đề tài: “Được rồi, tôi cũng già rồi, lý tưởng của thanh niên trẻ tuổi tôi thật sự không theo kịp, nếu hôm nay cả hai đều có ý muốn hợp tác với tập đoàn Khải Trung vậy thì nói cho tôi nghe ý tưởng của hai người đi. Tôi muốn biết hai người tính hợp tác với tập đoàn Khải Trung như thế nào?”

Ngụy Trung Minh nói xong, bưng tách trà lên chờ Lâm Ngữ Lam cùng Tôn Nghiêm nói.

Lâm Ngữ Lam tự tin nói: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi biết quý công ty có thế mạnh ở thị trường xuất nhập khẩu. Hiện tại tập đoàn Nhất Lâm ở Châu Xuyên của chúng tôi có hợp tác cùng thương mại Hành Vân và giành được con đường thông thương lên Tây Bắc. Hai năm qua, nguyên nhân khiến chính phủ phải luôn giúp đỡ giao thương ở Tây Bắc là vì địa hình ở đó hạn chế một phần lớn việc buôn bán qua lại. Bây giờ tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi nắm trong tay con đường lớn nhất giao thương tới Tây Bắc, đồng thời còn có trong tay nguồn vốn khổng lồ.

Tôi nghĩ tổng giám đốc Ngụy cũng sẽ cảm thấy có hứng thú với việc phát triển địa hình khu Tây Bắc này, đây cũng chính là lòng thành của tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi.”

Ánh mắt rực lửa đột nhiên hiện lên trong mắt Ngụy Trung Minh.

Con đường giao thương ở Tây Bắc!

Con đường này có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, Ngụy Trung Minh kinh doanh xuất nhập khẩu chút lợi nhuận này ông ta không cần, cái ông ta để ý chính là danh tiếng!

Khu vực Tây Bắc ở Đông Hòa vẫn còn là khu vực lạc hậu, nếu như có thể xây dựng một con đường giao thương với Tây Bắc để hỗ trợ xây dựng lại Tây Bắc. Thì không chỉ được chính phủ cung cấp một khoảng kinh phí xây dựng mà quan trọng hơn là toàn bộ tập đoàn Khải Trung sẽ nhận được lời khen ngợi từ mọi tầng lớp xã hội, bất luận lời khen này có xuất phát từ trái tim hay không họ nhất định cũng phải nói. Một khi như vậy cổ phiểu của tập đoàn Khải Trung chắc chắc sẽ tăng mạnh, chuyện này với tập đoàn Khải Trung mà nói có thể là một việc vui khi có được cả danh lẫn lợi!

Tài nguyên như vậy bất kỳ công ty nào cũng muốn chiếm được, chẳng qua muốn có tài nguyên như vậy thì hầu hết các công ty đều phải trả một cái giá tương đương.

“Cô muốn cái gì?” Ngụy Trung Minh hỏi.

“Tôi chỉ muốn có ba mươi phần trăm nguồn thương mại xuất khẩu của tổng giám đốc Ngụy!” lam thanh hạm thẳng thắn nói.

“Chuyện này không được!” Ngụy Trung Minh trực tiếp từ chối không cần suy nghĩ: “Cô bé à, cô biết mình đang nói cái gì không? Cô muốn ba mươi phần trăm cổ phần? Cô có biết nó có nghĩa là gì chứ!”

Tôn Nghiêm ở bên giêu cọt: “Đúng là không biết cái gì!”

Lâm Ngữ Lam thậm chí không thèm nhìn Tôn Nghiêm mà tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Ngụy, nếu tôi dám nói ra con số này thì tôi đương nhiên hiểu được nó có nghĩa là gì. Hằng năm, hơn bốn mươi phần trăm thu nhập của tập đoàn Khải Trung đều tới từ ngành thương mại xuất nhập khẩu, đó cũng là sự bảo đảm cho nguồn vốn lưu động của tập đoàn Khải Trung.

Hôm nay tôi muốn ba mươi phần trăm cổ phần này cũng tương đương với việc lấy đi miếng bánh ngọt của tập đoàn Khải Trung.”