Con Rể Quyền Quý

Chương 1690



Chương 1690:

“Khách sạn con khỉ gì!”

Đầu bếp Ngô và cấp dưới của ông ta liên tục gây sự, ồn ào.

Khi nhóm người của Đầu bếp Ngô đang mừng thầm thì, một giọng nói vang lên, sau đó Lâm Ngữ Lam đi vào sảnh chính.

“Chúng tôi rất lấy làm tiếc và xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ ngày hôm nay, do nhà bếp xảy ra một chút chuyện ngoài dự đoán, mong mọi người thông cảm”

Lời cô nói là cho mọi người bật cười: “Tổng giám đốc Lâm tổng quá lời rồi, chúng tôi vẫn đợi được mà, không sao đâu”

“Đúng vậy đó, Tổng giám đốc Lâm, nơi đây khung cảnh đẹp, trà ngon, chúng tôi ngồi thưởng trà đợi cũng được”

“Chúng tôi không phiền gì đâu”

Nói thật thì tất cả những khách mời ngày hôm nay đến đây chủ yếu để ủng hộ cho Nhất Lâm, sao lại không hài lòng được cơ chứ, với lại dù sao trong thời gian chờ đợi họ cũng có cơ hội làm quen với nhau kéo thêm được nhiều mối quan hệ mới.

Sau lừng Lâm Ngữ Lam, từng đầu bếp bắt đầu bê đồ đưa cho nhân viên phục vụ để họ lên món cho khách.

Trên bàn Đầu bếp Ngô và nhóm người của ông ta, nhanh chóng được thức ăn ngon lấp kín.

“Ôi, Tổng giám đốc Lâm, cô mời được vị đầu bếp tài ba nào vậy, tôi trông thức ăn ngon đến chảy nước miếng cả rồi.

“Hương vị lan tỏa mọi phía, thơm quá đi!”

“Đúng vậy, cho dù chưa thử, nhưng chỉ cần nhìn vào món ăn và ngửi mùi hương của nó là cũng đủ biết đây là đồ ngon không gì sánh bằng rồi.”

“Ngày hôm nay được mời đến đây đúng là may mắn của chúng tôi, cảnh đẹp, thức ăn ngon, và còn được chiêm ngưỡng sự xinh đẹp của Tổng giám đốc Lâm nữa!”

Ngày càng nhiều lời khen được thốt ra, đây không chỉ là lời khen khách sáo, sáo rỗng mà đúng là thức ăn rất ngon, mùi vị tràn ngập khắp nơi.

Lâm Ngữ Lam mỉm cười, cô cảm thấy vừa tự tin với những món ăn đang được bày ra, lại vừa thấy sợ hãi và cảm phục với tài năng của các đầu bếp, vì tài năng của họ không biết gấp Đầu bếp Ngô bao nhiêu lần Kể cả không kể đến tài năng của các đầu bếp, thì với sự giám sát kỹ lưỡng của Trương Thác cô cũng thấy rất yên tâm, cô tin rằng anh sẽ không làm cô thất vọng.

Đầu bếp Ngô thấy thức ăn ngon trên bàn, tuy vẫn rất tức giận nhưng ông ta không thể không thừa nhận rằng hương vị của món ăn đang lan tỏa khắp nơi kia rất hấp dẫn người xem, để đạt được trình độ này đúng là họ còn kém xa.

Đầu bếp Ngô cười lạnh lùng,không kìm được nói: “Thức ăn trông toàn là hương liệu với gia vị thế này, chắc chỉ được vẻ bề ngoài, nếu như con tôm hùm này mà chết ươn rồi thì khi ướp thêm gia vị nó vẫn chẳng khác gì làm từ tôm hùm tươi cả!”

Sau khi nghe Đầu bếp Ngô nói,bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía ông ta.

Đầu bếp Ngô thấy thế lại nói thêm một câu: “Trước khi ăn tôi khuyên mọi người một câu là mọi người nên xem kỹ xem đây là hải sản tươi hay ươn! Nếu như khách sạn này nấu ăn bằng đồ không được tươi sống cho chúng ta ăn, chẳng phải sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe hay sao, tệ hơn còn có thể dẫn tới ngộ độc thức ăn, gây nguy hiểm đến tính mạng nữa!”

Đầu bếp Ngô nói xong, có vài người cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, hải sản để lâu, ăn sẽ hại sức khỏe”

“Một nhà hàng cao cấp thì không thể dùng những thứ ấy để đãi khách được, nếu có thì đừng trách chúng tôi vô tình!”

Nhưng những người phụ họa theo cũng chỉ là nhóm người đi cùng Đầu bếp Ngô.