Chương 1691:
Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nói: “Nếu chỗ chúng tôi có hiện tượng như các vị nói thì chúng tôi xin nhận nhưng các vị vu khống chúng tôi như thế, chúng tôi cũng không phải loại dễ bắt nạt để người ta muốn làm gì thì làm đâu!”
Ánh mắt Đầu bếp Ngô trở nên độc ác, ông ta không nói gì nữa, chỉ nhìn chăm chăm vào đồ ăn ngon trên bàn, sau đó ông †a cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng từ từ cảm nhận.
Sau đó hai hàng lông mày của Đầu bếp Ngô nhíu chặt vào nhau.
“Đầu bếp Ngô, sao rồi?” Một đầu bếp ngồi chung bàn hỏi.
Đầu bếp Ngô không nói gì, chỉ gắp thêm một miếng nữa, cảm nhận lại một cách cẩn thận, Đầu bếp Ngô nhíu chặt mày.
Đầu bếp Ngô nhíu mày không phải do món ăn có vấn đề gì mà hoàn toàn ngược lại, ông ta không hề thấy những món ăn này có vấn đề gì cả. Mỗi miếng thịt đều được nêm nếm vừa vặn, không quá mặn cũng không quá nhạt, không quá ngọt cũng không quá cay, quan trọng là miếng nào cũng được nêm giống nhau, không hề có sự khác biệt về mùi vị giữa các miếng!
Cả một bàn thức ăn, món nào cũng đạt tiêu chuẩn đẹp mắt và vừa miệng. Sao có thể như thế được! Nhà hàng Lục Hà sao có thể có được đầu bếp giỏi đến vậy!
Đầu bếp Ngô không tin, nếu như nhà hàng Lục Hà có khả năng mời được vị đầu bếp cao tay như vậy thì ban đầu đã không phải mời ông ta rồi, với lại ở vùng Châu Xuyên này lấy đâu ra đầu bếp giỏi như thế chức?
“Đầu bếp Ngô, rốt cuộc là sao, chúng ta phải làm gì đó chứ không thể chịu ấm ức thế được!” Một đầu bếp sốt ruột nói.
“Tự nếm thử đi” Đầu bếp Ngô nói.
Nhóm đầu bếp nghe Đầu bếp Ngô nói thế thì cùng nhau cầm đũa lên nếm thử món ăn, sau khi ăn rồi thì mỗi người một sắc mặt muôn hình vạn trạng, người thì nhíu mày, người thì há miệng kinh ngạc.
Hầu hết những người cảm thấy bất ngờ vì vị ngon của món ăn là đã bị thức ăn trên bàn chinh phục rồi, họ cũng là đầu bếp nên có khả năng có thể nếm được những vị mà người bình thường không nếm ra được, và những người này đều giống Đầu bếp Ngô, bọn họ đến đây với mục đích là bới lông tìm vết chê bai, nhưng giờ họ lại không nói được gì vì hương vị của món ăn chẳng có gì để chê cả.
“Ôi! Những món ăn này ngon quá đi!”
“Đúng vậy, đây là món ngon nhất trên đời mà tôi từng được ăn đó.”
“Tổng giám đốc Lâm, cô mời được vị đầu bếp tài giỏi này ở đâu tới vậy, chắc khó khăn lắm nhỉ?”
“Đúng là đồ ăn ngon!”
Từng tiếng ca ngợi vang lên rồi tràn ngập khắp căn phòng… Lần này thì thật sự không phải là khen xã giao nữa mà là lời khen thật lòng của các vị khách.
Thật ra Lâm Ngữ Lam đã được trải qua từ lâu rồi, hồi mới được ăn đồ Trương Thác nấu cô cũng có biểu cảm y chang.
Người xưa có câu con đường ngắn nhất để chinh phục được một người đó là qua đường dạ dày, muốn thu phục lòng người thì cần đồ ăn ngon.
Tiếng khen không ngừng vang lên.
Sắc mặt của Đầu bếp Ngô nhóm người theo ông ta ngày càng tái mét.
“Tôi bảo người anh em này, đồ ăn mà Tổng giám đốc Lâm đứa lên không có vấn đề gì đúng không? Phải nói là quá ngon đi ấy chứ? Ha ha hai”
Một người quay sang nhìn nhóm người Đầu bếp Ngô.
Vẻ mặt đầu bếp Ngô lộ rõ sự lo lắng, ông ta đặt đôi đũa trong tay xuống, đẩy đẩy người bên cạnh nói: “Đi xem trong bếp nhà họ có gì mờ ám, tôi không tin bọn họ lại mời được đầu bếp mới nhanh như thế!”
Một người khác lại nói thầm: “Đi đâu chứ, đồ ăn ngon đang đợi chúng ta thưởng thức mà”
Dù là nói thầm nhưng Đầu bếp Ngô tai thính vẫn nghe thấy, ông ta tức giận trợn mắt lườm người đó, người kia sợ hãi vội vàng buông đôi đũa trong tay xuống, ngoan ngoãn nghe lời đầu bếp Ngô.