Con Rể Quyền Quý

Chương 1712



Chương 1712:

Mười mấy giây ngắn ngủi sau đó, vật thí nghiệm này hoàn toàn hóa thành một bãi nước đặc.

“Để nó ở đây đi, thi thể của nó chỉ trở thành thức ăn, đi thôi”

Andre nghiêng đầu, đi đến cửa hang.

Đám người Trương Thác cũng đuổi theo.

Vừa bước ra khỏi hang, một sinh vật có hình mặt người, lưng mọc cánh chim lướt qua trước mắt Trương Thác một cái, tốc độ nhanh đến mức Trương Thác cũng không thấy rõ toàn thân của đối phương.

Dõi mắt nhìn lại, lúc này Trương Thác đứng ở một nơi trên vách núi, phía dưới vách núi, đều là cây cối rậm rạp, từng cổ thi thể đang thối rữa nằm lê lết ở nơi này. Nằm bên cạnh những thi thể đó có một vài sinh vật thân là thú, mặt là người, hoặc là những sinh vật thân là người mặt là thú. Những sinh vật này đang không ngừng gặm nhấm thi thể, còn có một vài sinh vật, bò trên thân cây, không ngừng lôi xé vỏ cây.

Ở đây là một thế giới quái vật hoàn toàn tách biệt với thực tế, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, mỗi một sinh vật có một hình thái khác nhau khiến cho người ta bất giác nổi da gà.

Một con báo săn mồi, chạy nhanh trên đất, đột nhiên giống như ngửi được cái gì đó chợt ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thác. Nhưng sinh vật này lộ ra gương mặt của con người, nó nở một nụ cười đầy máu, gào thét như dã thú, há mồm ra, cái lưỡi như lưỡi rắn của nó đưa ra từ miệng nó, không ngừng lay động.

Một con phi điểu, chỉ lớn chừng bàn tay, nhanh chóng bay đến, đụng phải một cây cao ba mươi thước, nhanh chóng đánh gãy một thân cây khô to đến mức phải cần mười mấy người đàn ông trưởng thành tay trong tay mới có thể ôm lấy hết được.

Một con vượn thần di chuyển ở trên cây, nhìn thấy một con phi điểu, đưa tay chộp một cái, nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay. Sau đó há mồm ra, lộ ra một miệng đây răng nhọn, nhét hết cả con phi điểu vào trong miệng, rồi bắt đầu nhai, máu tươi chảy ra theo khóe miệng vượn thần. Vượn thần vẫn không thỏa mãn đập vào miệng, mạnh mẽ ngẩng đầu một cái, theo dõi đám người Trương Thác đứng ở núi cao chót vót.

Andre đi tới trước mặt Trương Thác, đưa lưng về phía vách núi, làm lễ nghi như thân sĩ rây phương với Trương Thác: “Hoan nghênh đến với Luyện ngục”

Khi chữ ‘Ngục’ trong miệng Andre rơi xuống, trong nháy mắt vượn thần đang di chuyển trong rừng đột nhiên tung người nhảy một cái. Thân thể nhô lên giống như một viên đạn đại bác, chạy thẳng tới nơi Trương Thác đang đứng.

Bọn người Trương Thác đang đứng núi cao chót vót, cách mặt đất chừng hơn năm mươi thước, cách nhánh cây mà vượn thần nhảy khoảng trăm mét. Vượn thần cứ nhảy về bọn họ như vậy, lúc nhảy đến cao độ nhất định, sau lưng vượn thần đột nhiên mục ra một đôi cánh, bay lượn trên bầu trời, há to miệng ra như chậu máu, răng vẫn còn lưu lại máu thịt của con phi điểu lúc nấy.

Vừa rồi cách quá xa, Trương Thác không có thấy rõ, lúc vượn thần bay đến gần, Trương Thác mới phát hiện, con vượn thần này cao khoảng bốn thước, chỉ là cánh tay, cẳng tay †o như bắp đùi của chính mình.

“Ừ, gen tinh tinh, còn hơi tiến hóa ra một chút đặc thù của chim ưng, hai chân có mang một chút gen của nhện nhảy. Bọn chúng là vua của khu vực cửa vào này” Andre đứng ở đó, chắp tay đánh giá vượn thần trước mặt, không có một chút ý muốn ra tay.

Mắt thấy vượn thần bay tới, lòng bàn tay phải của Trương Thác mở ra hướng xuống dưới, bàn tay xoay tròn nửa vòng theo chiều kim đồng hồ, niết quyền!

Nắm tay vung ra, một lực đạo vô hình lấy tâm điểm bắt đầu từ nắm tay của Trương Thác rồi tản ra tứ phía.

Cơ thể của vượn thần đang ở giữa không trung, tay phải tráng kiện vung một quyền đánh về phía nhóm người Trương Thác, sự công kích này của vượn thần hoàn toàn không có sai lệch, ở trước mặt có ai, nó liền đánh người đó.

Cùng lúc đó, Trương Thác cũng đánh ra một quyền, nắm đấm của anh và nắm đấm của vượn thần cùng va chạm một cách mãnh liệt.

Khi hai người va chạm với nhau, quan sát từ hai phía thì nắm đấm của Trương Thác có vẻ khá yếu ớt, trông giống như bàn tay của đứa bé đang chạm vào tay của người lớn vậy.

Một luồng khí bùng nổ tản ra xung quanh điểm va chạm của hai nắm đấm, thổi bộ lễ phục trên người Andre bay lên.

Một giây sau, cánh tay phải của vượn thần và Trương Thác chạm nhau, một tiếng “Bịch” đột ngột vang lên một cách mãnh liệt! Máu tươi phun ra một mảng lớn.