Con Rể Quyền Quý

Chương 1730



Chương 1730:

“Cậu thật sự không nghe được gì hả?” Trương Thác khó hiểu, vừa rồi một tiếng “thịch” rất lớn, vô cùng rõ ràng, dù cho là người bình thường cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, chớ nói chi đến một cao thủ Ngự Khí như Đường Dực, sự cảm quan của cậu ta thường sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều lần so với người thường.

“Không có” Đường Dực lắc đầu như cái trống bỏi.

“Được rồi” Trương Thác thở dài, có vẻ như thần kinh của mình quá căng thẳng rồi, trong ba ngày này, hầu như hai người chưa từng thả lỏng, khi nghỉ ngơi cũng phải có một người tỉnh táo, còn người kia nghỉ ngơi cũng là nửa tỉnh nửa ngủ, lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái chiến đấu.

Trương Thác loại bỏ hết lồng khí vô hình trước người mình, vừa định cất bước.

“Thịch!”

Âm thanh lại vang lên trong đầu của Trương Thác.

“Đi ra!” Trương Thác phất mạnh tay, bóng dáng của mãnh hổ nháy mắt ngưng tụ lại từ phía sau lưng anh, sau đó đánh về phía một cây đại thụ.

Đại thụ lập tức nứt ra thành hai khúc, sau đó Trương Thác nhìn chằm chằm vào đại thụ, nhưng không phát hiện được gì.

“Anh, rốt cuộc làm sao vậy” Đường Dực hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

“Cậu thật sự không nghe được gì sao?” Trương Thác hỏi lại.

“Thật sự là không có, anh, anh phải tin tôi, tôi sẽ không lấy tính mạng của hai chúng ta mà đùa giỡn đâu” Gương mặt của Đường Dực đầy lo lắng, rất sợ Trương Thác hoài nghi bản thân điều gì đó.

Trương Thác với vẻ mặt nghỉ ngờ quan sát Đường Dực, phân tích lời nói của Đường Dực, cùng với hành vi của Đường Dực, từ ngay lúc đầu đến bây giờ, Trương Thác cũng không chân chính tin tưởng Đường Dực, chỉ cần Đường Dực biểu hiện ra một điểm nào không thích hợp thì Trương Thác tuyệt đối sẽ không do dự mà trực tiếp chém chết.

“Thịch!”

Lại một âm thanh vang lên, Trương Thác vừa định lên tiếng, lại đột nhiên sửng sốt, lần này, anh đã hiểu rõ vì sao Đường Dực lại nghe không được bất cứ động tĩnh gì rồi, bởi vì âm thanh này phát sinh từ trong tim của chính mình!

“Thình! Thịch! Thình! Thịch!”

Trương Thác nghe rất rõ âm thanh này, càng ngày càng nhiều lần, hơn nữa đồng thời, Trương Thác có thể cảm giác được rất rõ ràng, tiếng tim đập của chính mình đang dần dần nhanh lên.

Rốt cuộc đây là chuyện gì!

Trương Thác kinh hãi trong lòng.

“Anh làm sao vậy?” Đường Dực lo lắng đi tới.

Trong nháy mắt Đường Dực tới gần Trương Thác, Trương Thác hình như là vô thức tỏa lên từng làn khí tấn công về phía Đường Dực.

“Đứng lại!” Trương Thác quát nhẹ một tiếng, gắng gượng đưa tay đè xuống.

Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy?

Trương Thác thở hổn hển, âm thanh “thình thịch” từ tim của anh vang lên càng nhiều lần, đồng thời Trương Thác cũng có thể cảm giác được bản thân mình vào lúc này vô cùng nóng nảy, nhìn thấy cái gì cũng muốn động thủ.

“Anh, anh đây là..” Đường Dực đứng một nơi cách Trương Thác khoảng một mét, âm thanh hơi run rẩy: “Anh ơi, mắt anh biến thành màu đỏ..”

Con ngươi của Trương Thác bỗng co rụt lại, bước chân khẽ động, gần như trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt của Đường Dực.

Đường Dực nhìn thấy Trương Thác hai mắt đỏ ngầu đang nhào về phía mình, muốn phản kháng nhưng không còn kịp nữa rồi.

Một tay của Trương Thác chụp lấy đỉnh đầu của Đường Dực, sau đó vận lực đè xuống.

Trong mắc của Đường Dực lộ ra vẻ hoảng sợ, suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, chợt nghe một tiếng “két”, cây đại thụ bên cạnh mình lập tức nổ tung, nơi nổ tung ngang đầu với bản thân mình.

“Chạy!” Trương Thác hét lớn một tiếng, kéo Đường Dực vẫn chưa phản ứng lại được mà chạy, chạy trở lại con đường mà hai người đến.