Con Rể Quyền Quý

Chương 1731



Chương 1731:

Lúc này Đường Dực mới có phản ứng lại, chính mình vừa được cứu một mạng, nếu như không phải đầu mình bị ấn xuống, không phải đại thụ kia nổ tung mà chính là đầu mình nổ tung rồi.

Không kịp nói lời cảm ơn, Đường Dực vận khí ở lòng bàn chân, nhanh chóng chạy trốn theo Trương Thác.

Trong quá trình chạy trốn, Đường Dực vô thức liếc qua xem thứ gì tập kích mình, vừa nhìn thấy khiến Đường Dực phải há hốc miệng.

Đây chính là một con hươu cao cổ, Đường Dực thỉnh thoảng nhìn thấy con hươu cao cổ này xuất hiện trong hình giám sát, rất giống với con hươu cao cổ chỉ ăn lá cây bình thường, nhưng bây giờ, Đường Dực nhìn thấy rõ ràng, trong miệng của hươu cao cổ này là răng nanh, cũng không yếu ớt so với con Tùng Lâm Vương bị nhốt trong lồng sắt ở phòng thí nghiệm, lưỡi dài sắc bén ghê tởm kia vung loạn xạ trong miệng của hươu cao cổ, đầu lưỡi tựa như đầu lưỡi của con ếch, chẳng qua nó dài hơn và thô hơn, trên tưa lưỡi đầy rẫy xước măng tô, nếu như bị quất trúng chắc là bay một lớp da.

Vào thời điểm Đường Dực nhìn chằm chằm vào hươu cao cổ, hươu cao cổ phát công kích lần nữa, lưỡi dài trong miệng bắn về phía Đường Dực, giống như đúc ếch vồ mồi.

Lưỡi dài kia liên tiếp xuyên qua mấy cây đại thụ, khí lực rào rạt như cũ, có thể nhìn thấy uy lực của nó khủng khiếp tới cỡ nào.

Đường Dực nhìn thấy mà hoảng sợ trong lòng, động tác trên chân không khỏi nhanh thêm hai phần.

“Gừ!” Một tiếng gầm lên, truyền đến từ bên cạnh Đường Dực, hơn thế đồng thời, một miệng đầu mùi tanh hôi nhào tới cắn Đường Dực.

Đường Dực sợ tới mức hét lên tiếng tiếng, vào thời khắc này, gần như toàn bộ thực lực bộc phát mới khó khăn tránh né được miệng máu lớn kia.

“Tí tách” một tiếng, Đường Dực cảm thấy phía sau mát lạnh, quần áo sau lưng mình bị miệng máu to lớn kia té xách.

Đây chính là một con hà mã với thể hình vô cùng lớn.

Đường Dực nhìn thấy, hai mắt của con hà mã cũng là màu đỏ tươi.

“Đừng đứng đực ở đó nữa, chạy maul” Trương Thác hét lớn một tiếng, lúc này Trương Thác cảm thấy trong lòng mình có một sự hung tàn không nói thành lời, đối mặt với những vật thí nghiệm này, trong lòng của Trương Thác có một sự kích thích, đó chính là chém giết toàn bộ những vật thí nghiệm này sau đ. n tươi!

Suy nghĩ này khiến cho Trương Thác run sợ, anh thậm chí không dám quay đầu kéo Đường Dực, tiếng tim đập càng nhanh hơn, Trương Thác càng ngày càng không áp chế được sự kích động trong lòng được.

Khi hai người tìm kiếm phương hướng, đi ba ngày, nhưng tìm kiếm rất cẩn thận, tốc độ rất chậm, hơn nữa phạm vi xung quanh rất rộng, cho nên nghe là ba ngày, nhưng khoảng cách cũng không phải rất xa, nhưng sau khi hai người bộc phát toàn bộ tốc độ, thì hiệu suất gần đây đã nhanh hơn gấp trăm lần.

Sau khi chạy điên cuồng bốn mươi phút thì hồ nước đen mà hai người nhìn thấy cách đây ba ngày đã xuất hiện trước mặt.

“Anh, vòng qua không được, đẳng sau tất cả đều là quái vật!”

Sắc mặt của Đường Dực tái nhợt nhìn vật thí nghiệm ở trái phải xung quanh hồ nước đen, bây giờ cậu ta sợ đến mức đã trực tiếp gọi những con này là quái vật, cậu ta thấy hai tròng mắt của những vật thí nghiệm này đều là màu đỏ tươi, dường như đã nhận sự kích thích nào đó.

“Qua hồ!” Trương Thác hét lớn một tiếng, chạy đến bên hồ, cố sức nhảy.

Mặt hồ cũng không rộng lắm, bằng cỡ một sân bóng đá, chỉ có điều cái hồ lại nằm theo chiều dọc trước mặt của hai người Trương Thác, nếu là chiều ngang thì với thân thủ của hai người cố sức nhảy một phát là có thể trực tiếp nhảy qua, nhưng đây lại là chiều dọc, hai người phải chạm vào mặt nước mới có thể lấy đà nhảy lần hai.

Đường Dực nhìn thấy Trương Thác đang cố sức nhảy bên hồ, trong lòng cậu ta thấy không ổn, Đường Dực nhớ rất rõ, trong hồ có một loại sinh vật vô cùng kinh khủng.

Những đám vật thí nghiệm xung quanh chạy tới càng ngày càng nhiều, Đường Dực cũng không suy nghĩ nhiều nữa, Trương Thác cũng đã nhảy, cậu ta tất nhiên không thể đứng đây chờ chết được.

Sau khi chạy lấy đà, Đường Dực đem tất cả khí dồn nén vào dưới chân, sau đó như một viên đạn pháo, phóng lên cao.

Vật thí nghiệm với đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trương Thác và Đường Dực nhảy về phía mặt hồ, sau đó đều bỏ đi, tất cả đều gầm rống không cam lòng, sau đó, hướng hàm răng nhọn của mình về phía vật thí nghiệm bên cạnh.

Cơ thể của Đường Dực ở trên không mặt hồ, vẻ mặt căng thẳng nhìn mặt hồ.

Mặt hồ yên ả đột nhiên nổi lên gợn sóng.