Chương 1732:
“Tới rồi!” Đường Dực căng thẳng trong lòng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đồng thời, một miệng máu lớn xuất hiện bên cạnh Đường Dực.
Đường Dực sợ đến mức can đảm cũng vỡ vụn, cậu ta rõ ràng chú ý rất kỹ càng trên mặt hồ, nhưng tốc độ của Cá Trạng Nguyên giống như tia chớp, miệng máu lớn nhào tới bên cạnh cơ thể, tốc độ này, ngay cả Đường Dực cũng không nhận ra, chớ nói chi đến việc phản ứng lại.
“Cút!” Một tiếng rống vang lên, Trương Thác vừa chạm vào mặt nước đã tóm được đuôi của con Cá Trạng Nguyên to khỏe kia.
“Át” Trương Thác phát sinh một tiếng gầm lớn, gắng sức ném con cá kia đi.
Đường Dực vốn cũng đã có thể cảm nhận được hàm răng sắc bén của con cá Cá Trạng Nguyên kia, lúc này vì Trương Thác phát lực ở phía dưới, Đường Dực đã lấy lại được mạng sống của mình dưới miệng của con Cá Trạng Nguyên.
Cá Trạng Nguyên rơi xuống nước, tung lên một bọt sóng lớn.
Đường Dực rơi xuống hồ nước phía dưới như một vật rơi tự do, vào lúc Đường Dực gần rơi xuống nước, cậu ta cảm thấy có một lực đang nâng mình lên, vừa nhìn đã thấy Trương Thác lấy tay nâng đế giày của mình.
“Chạy mau, chạy về phía phòng thí nghiệm, chạy!” Cánh tay của Trương Thác dùng sức, ném Đường Dực ra bên ngoài như ném cử tạ.
“Anh!” Đường Dực hét lớn một tiếng, cậu ta thật sự không ngờ, Trương Thác vậy mà cam tâm tình nguyện cho bản thân mình cơ hội sống sót mà chính anh lại rơi xuống hồ, đối mặt với Cá Trạng Nguyên.
Khi Trương Thác không tin tưởng Đường Dực, Đường Dực đồng thời cũng không hoàn toàn tin tưởng Trương Thác.
Nhưng vào thời khắc này, Đường Dực hoàn toàn tin rồi.
Trương Thác lộ nửa người ra trên mặt hồ, tiễn Đường Dực đi xong, cuối cùng anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cho tới giờ, tiếng tim đập “thình thịch” kia vẫn chưa bình ổn được, trái lại càng lúc càng đập nhanh hơn. Cá nhân Trương Thác dự tính thì ít nhất đã đạt tới tốc độ một trăm năm mươi lần trên mỗi giây, cái tốc độ mà chỉ có thai nhi trưởng thành ở trong bụng mẹ mới có.
Loại nóng nảy trong lòng của Trương Thác lúc này cũng giống như thế, càng lúc càng khó có thể kiềm chế. Thậm chí, đã tới mức độ muốn giết hết tất cả những sinh vật đang sống ở trước mặt rồi.
Trương Thác dứt khoát chọn nơi này làm nơi để anh giải tỏa cơn thịnh nộ của mình, nếu không đợi tới lúc quay trở lại phòng thí nghiệm, Trương Thác tuyệt đối không thể ước chừng được mình có thể khắc chế được ý định làm thịt Đường Dực hay không. Nhưng lý trí nói với anh rằng, muốn đối đầu với Andre, Đường Dực chính là mấu chốt.
“Thứ rác rưởi, chỉ còn lại tao với mày thôi. Tới đi, để tao xem thử cá trạng nguyên được ghi chép lại bên trong cuốn kinh Sơn Hải rốt cuộc đáng sợ cỡ nào!” Trương Thác sít sao dán chặt mắt vào mặt hồ.
Một cái bóng màu đen từ bên dưới đáy hồ chậm rãi tiến gần tới Trương Thác, sau đó nhảy ra khỏi mặt nước, ngoác cái miệng lớn như chậu máu.
“Hừ, cũng chỉ biết giở trò đánh lén mà thôi!”
Phía sau Trương Thác là một bóng đen tụ lại hình chim tưng dũng mãnh, móng vuốt chim ưng cào về phía cá trạng nguyên đang nhảy ra khỏi mặt hồ kia.
Trong lòng Trương Thác lúc này không chỉ có muốn giết chóc, còn có một loại ham muốn nuốt chửng. Nhưng đối với con vật thí nghiệm được kết hợp gen kia, quả thực anh cũng không dám liều. Ai biết được bên trong những con vật thí nghiệm đó có thứ quỷ quái gì, lỡ như khiến bản thân thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ thì phải làm sao. Dứt khoát, Trương Thác chọn lấy một đối thủ mạnh mẽ, đánh trước nói sau. Cho dù muốn nuốt thì chỉ nuốt một cái là xong, cũng tốt hơn nhiều so với chuyện ăn vòng vèo.
Mặt hồ đen kịt, từ chỗ bóng chim ưng và cá trạng nguyên va chạm lần đầu băn lên bọt nước tung tóe.
Có vô sô con vật thí nghiệm ở ven hồ, hai mắt cả đám đều một màu đỏ tươi, cắn xé lẫn nhau.
Đường Dực chạy thục mạng về phòng thí nghiệm, trên đường chạy qua cái hồ đen kia, cậu ta bị tấn công vô số lần, Trở về từ cõi chết, hiểm hóc trùng điệp dâng cao, cả người lúc này đã nhuốm đầy máu, trên đùi còn có một vết thương sâu tới mức nhìn thấy được cả xương.
Cũng may phòng thí nghiệm này có Tùng Lâm Vương đứng ra đe dọa bằng vũ lực nên không có con vật thí nghiệm nào tụ lại, nếu không thì Đường Dực nhất định là không còn đường sống sót.
Vừa vào phòng thí nghiệm, Đường Dực đã nghe thấy một trận gâm rú, cậu ta nhìn thấy Tùng Lâm Vương bị nhốt trong lồng, hai mắt lúc này cũng đỏ tươi màu máu, không tự chủ được làm loạn ở trong lồng. Nhưng dựa vào những vết thương trên người, nó cũng không phá được cái lồng này.