Chương 1744:
“ỒI”‘ Deondre hướng mắt nhìn về phía quán ăn trung tâm thị trấn Lạc: “Cậu đã sắp xếp không ít người, xem ra không muốn để cậu ta rời đi dễ dàng như vậy”
Andre cũng thừa nhận đáp: “Ngài giáo chủ, người này nhất định phải chết”
“Nhưng cậu ta đã cứu Delk, cậu cho rằng tôi có thể nhìn cậu ta chết ở đây sao?” Deondre bỗng dừng bước lại, nhìn Andre.
Andre lắc đầu: “Ngài giáo chủ, Trương Thác là người dưới trướng của tôi, căn cứ vào quy định giáo nội thì tôi có quyền quyết định sự sống chết của anh ta, đây là quyền của kiểm soát sử tôi đây, cho dù là ngài giáo chủ thì cũng không có quyền ngăn cản”
“Đúng là tôi không có quyền ngăn cản nhưng tôi có thể lựa thời điểm mà ra tay, báo thù cho ân nhân đã cứu con trai tôi”
Deondre nói.
“Tôi hiểu” Andre gật đầu: “Vì thế…”
“Vì thế, cậu đã gọi Mại Lạc đến đây, đúng không?”
Deondre đột nhiên hướng ánh mắt về phía đối diện con sông nhỏ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu trắng, †ay cầm một quyển Kinh thư, từ bờ bên kia con sông nhỏ chầm chậm tiến lại gần, khi lướt qua con sông cả người ông ta giống như trôi nổi bồng bềnh trên mặt sông vây.
“Mại Lạc” Andre thấy người đàn ông kia bèn cất tiếng gọi.
So sánh Mại Lạc với Andre, rõ ràng Mại Lạc rất cường tráng. Chiếc áo choàng trắng này mặc trên người của ông ta, nhìn rất kỳ cục, người cao hơn hai mét cả người cơ bắp cuồn cuộn, dù là áo choàng cũng chẳng ních vừa.
So với áo choàng thì Mại Lạc hợp mặc áo giáp da hơn, cầm một chiếc rìu dài thì mới khiến người nhìn thoải mái đôi chút.
“Deondre, lâu rồi không gặp” Mại Lạc nhìn Deondre cười: “Nghe nói con trai của ông còn sống đi ra khỏi Luyện Ngục, thật là đáng mừng mà”
Deondre gật đầu: “Đúng là đáng mừng, như vậy thì bình chọn ba tháng sau sẽ tổ chức lại, Mại Lạc ông sẽ có cơ hội rời khỏi Đại Sơn căn cỗi, chọn lựa dần vài nơi khác đi thôi, tỉ dụ như lục địa Châu Âu mà tôi đang ở đây”
“Ôi, Deondre ông bạn già của tôi ơi, ông ngàn lần vạn lần đừng nói những lời như vậy” Bộ dạng Mại Lạc làm quá lên: “Sao tôi có thể ngấp nghé địa vị hiện giờ của ông cơ chứ? Tôi quá thích cuộc sống bây giờ của mình rồi, vô lo vô nghĩ chính là điều mà tôi mong muốn”
“Vậy ư?” Ánh mắt Deondre hướng về phía Andre: “Nếu như những gì ông nói là thật, người phía dưới của tôi sẽ không tận †âm tận lực vì ông nữa. Tôi rất hiếu kỳ, đến cùng thì ông dùng cách gì”
Andre không chút sợ sệt mặt đối mặt với Deondre, bước chân của anh ta dần dần hướng đến đăng sau Mại Lạc.
Mại Lạc cất quyến Kinh thư vào trong lòng, nói: “Ông bạn già của tôi ơi, ông cổ thủ quá rồi, người của ông không muốn tiếp tục cổ hủ cùng ông nữa, vì vậy đã chọn tôi rồi. Đạo lý này, đủ dễ hiểu chưa?”
Deondre hừ lạnh: “Nói cho cùng thì các người đã hoàn toàn bị lợi ích che mắt rồi. Andre, tôi không quan tôi thứ cậu muốn là gì. Cho dù cậu cho rằng cuộc so bì lớn ba tháng sau, một mạch này của tôi nhất định sẽ thua nhưng trong khi tôi còn ngồi ở vị trí này thì cậu vẫn dưới quyền tôi. Cậu có thể nắm trong tay quyền định đoạt sống chết của lính cai ngục thuộc hạ của cậu nhưng đừng quên rằng sự sống chết của cậu cũng nằm trong tay tôi. Nếu cậu muốn làm gì đó, tôi khuyên cậu nên nhãn nhục, đừng quên quy củ trong hội, nếu cậu phá vỡ quy củ tôi sẽ tiễn cậu xuống âm ti địa phủ ngay. Ba tháng sau, nếu thực sự tôi ngã vị rồi cậu phát huy cũng chưa muộn”
“Đương nhiên rồi, thưa ngài giáo chủ” Andre hành lễ: “Tôi thân là kiểm soát sử thì nhất định phải làm gương tốt, sẽ không phá vỡ quy củ trong hội. Đương nhiên, thuộc hạ của tôi cũng sẽ tuân thủ quy củ, nếu như có người không tuân thủ quy củ, kiểm soát sử tôi đây sẽ sử dụng quyền lực của mình. Ngài giáo chủ, dù sao thì ngài cũng không thể trách tôi nhé”
Andre nói xong, cười lạnh nhìn về phía quán ăn trong thị trấn.
Với tư cách là những người có địa vị cao nhất nơi đây của hội Thần Ẩn, hành tung của Trương Thác và Đường Dực không thể qua được mắt ba người họ.
Việc trong quán ăn hiển nhiên là do Andre đặc biệt sắp xếp.