Chương 1745:
Deondre nhìn Mại Lạc nói: “Mại Lạc, con trai tôi vừa thoát chết trong gang tấc, ra khỏi Luyện Ngục, tôi không mong lại có chuyện gì đó không vui xảy ra, ông nên hiểu ý tôi”
“Đương nhiên là tôi hiểu” Mại Lạc gật đầu: “Chẳng qua là người trẻ tuổi với nhau thích giao lưu, người già như chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình thì hơn, để cho bọn trẻ tự chơi đùa. Dù sao thì bình chọn ba tháng sau, ông và tôi đều cần phải nhờ cậy vào bọn trẻ này đây”
“Tốt nhất là nên như thế” Deondre chắp hai tay ra sau, không thấy ông ta dùng sức kiểu gì mà cả người bay lên trời, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Andre và Mại Lạc.
Mại Lạc híp mắt nhìn theo hướng Deondre rời đi, nói: “Xem ra trong thời gian này, sức mạnh của ông ta đã tăng lên không ít”
“Đại nhân Mại Lạc, giờ chúng ta nên làm gì?” Andre đứng sau Mại Lạc cung kính hỏi.
“Không phải trước hết cậu nên nói với tôi, trên cái người Đông Hòa tên Trương Thác kia đến cùng là đang cất giấu bí mật gì hay sao?” Mại Lạc trợn mắt nhìn Andre: “Nếu chỉ là ân oán bình thường, với phong cách làm việc của Andre cậu thì sẽ chẳng tìm tôi đến đây”
“Quả thực là có chút bí mật” Andre gật đầu: “Nhưng mà đại nhân Mại Lạc, bây giờ biết việc này với ngài mà nói thì không tốt lắm đâu, sẽ ảnh hưởng đến bình chọn ba tháng sau của ngài đấy ạ. Nếu ba tháng sau, đại nhân Mại Lạc thành công ngồi lên vị trí giáo chủ lục địa Châu Âu thì tôi bảo đảm tin tức này nhất định sẽ không làm ngài thất vọng đâu”
Mại Lạc suy nghĩ sâu xa nhìn Andre: “Hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng”
Dứt lời, Mại Lạc bước lên mặt nước.
“Đại nhân Mại Lạc yên tâm” Andre khom người, đưa mắt tiễn Mại Lạc rời đi.
Sau khi Mại Lạc rời khỏi, ánh mắt Andre dần dần trở nên thâm độc hiểm ác, môi anh ta khẽ động đậy không phát ra âm thanh nhưng dựa vào khẩu hình miệng vẫn có thể đoán ra lời anh ta nói.
Rác rưởi! Tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!
Trong quán ăn ở thị trấn Lạc.
Đường Dực và Giả Sâm cách nhau ba mét.
“Làm sao, cái đồ vô dụng nhà mày nhìn tao như vậy là muốn động thủ với tao phải không?” Đăng sau Giả Sâm dần dần hiện ra hư ảnh một con trăn, cùng lúc đó ánh mắt Giả Sâm cũng trở nên lạnh lẽo như rắn độc: “Thứ rác rưởi mới đạt đến Ngự khí!”
“Này, tao nghĩ, rác rưởi hay không thì có liên quan đếch gì đến chúng mày?” Trương Bác Sinh không hiểu nồi.
“Từ khi nào mà một tên lính canh ngục cũng dám ngắt lời tao vậy?” Giả Sâm nhìn về phía Trương Thác, hư ảnh trăn lớn phía sau hắn ta cũng ngọ nguậy hướng về phía anh.
Eugenia cười phá lên, cố tình khiêu khích Giả Sâm: “Giả Sâm, anh đừng có mà xem thường tên lính canh ngục này, anh †a có sức mạnh giai đoạn cuối cảnh giới Hóa Hình thêm nữa anh ta làm việc chẳng kiêng ky gì, rõ ràng là người dưới trướng của đại nhân Andre nhưng lại muốn kết thân với giáo chủ Deondre. Tôi lo lắng anh chọc phải anh ta lại bị anh ta bẻ gãy cổ bây giờ, người ta giờ đã là ân nhân của giáo chủ Deondre rồi, anh đừng có quên, đây là lục địa Châu Âu không phải là địa bàn của giáo chủ Mại Lạc”
“Cứ để nó thử xem” Giả Sâm nghe những lời này xong ánh mắt càng thêm thâm độc: “Một tên lính canh ngục bé nhỏ có bao giờ dám làm liều động thủ với tôi chứ?”
“Vậy anh lại nói sai rồi, nói cho cùng thì đây là lục địa Châu Âu chứ không phải địa bàn của giáo chủ Mại Lạc” Eugenia lại nhắc nhở điều này lần nữa.
“Thế thì cũng chẳng phải nơi mà một tên lính canh ngục dám càn rỡI” Giả Sâm hét lớn, hư ảnh trăn lớn phía sau phát ra tiếng “khè khè” rồi thình lình lao về phía Trương Thác.
“Não tàn!” Trương Thác nhìn Giả Sâm, không hề khách sáo khạc ra hai chữ.
Là đệ từ của một giáo chủ, vậy mà lại bị người khác lợi dụng dễ dàng như vậy, dấy lên mâu thuẫn giữa hai giáo chủ.
Eugenia hiểu rất rõ tính cách của Giả Sâm, thấy Giả Sâm nhịn không nổi nữa mà động thủ với Trương Thác, cô ta chẳng có gì lấy làm bất ngờ.
Trăn lớn phía sau Giả Sâm lao đến trước mặt Trương Thác.
Trương Thác không hề hạ thủ lưu tình, một con chim ưng lớn vươn cánh phía sau anh, chân chim ưng quắp đúng vào bụng của trăn lớn.