Con Rể Quyền Quý

Chương 1843



Chương 1743:

Theo bản năng, hai người Trương Thác và Đường Dực cũng mà quay lại nhìn theo âm thanh đó.

Người thực khách ngồi ở góc đó cũng quay người lại nhìn hai người Trương Thác.

Người phụ nữ này nhìn có vẻ như là một người châu Âu khoảng ba mươi tuổi, cô có một mái tóc dài màu đỏ cháy, trên người mặc một bộ đồ da bó sát vô cùng nóng bỏng. Trên trán của cô có một vết sẹo đã phá vỡ nét hài hoà trên mặt cô, trông không mấy thiện cảm. Nếu như không có vết sẹo này thì chắc chắn người phụ nữ đó sẽ vô cùng nóng bỏng và xinh đẹp không tì vết.

“Trương Thác, anh là một người lính canh ngục được đại nhân Andre đánh giá cao, vốn là người đi theo đại nhân để làm đưa tin trong hội, vậy mà bây giờ đã trèo cao, quan hệ được với cả giáo chủ, lợi hại, thật là lợi hại” Người phụ nữ tóc đỏ vỗ tay.

Đường Dực nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc đỏ, anh suy nghĩ một lát liền nhớ ra tên của cô ta và nói: “Eugenia, chuyện của chúng tôi thì có liên quan gì đến cô chứ? Chẳng qua cô cũng chỉ là một Thần Phạt Sử rất nhỏ bé thôi, cô có tư cách gì mà ở đó nói chuyện với chúng tôi!”

“Thật là có lỗi quá, cậu Delk, à không, nghe nói anh đã nhập tịch vào Đông Hòa rồi, bây giò chắc là tôi phải gọi anh là công tử Đường Dực rồi. Tôi chính là cấp dưới trực tiếp của Andre đại nhân. Andre đại nhân chưa từng dạy chúng tôi phải cung kính lễ phép với con trai của giáo chủ, một người không có đóng góp gì cho hội Thần Ẩn!” Eugenia mỉm cười.

“Trương Thác, anh và tôi đều là người dưới trướng của đại nhân Andre, cách làm của anh bây giờ có vẻ không hay lắm đâu. Khi đó đại nhân Andre đồng ý trọng thưởng, anh mới chịu vào cứu người, thế nào mà cứu được người ra rồi, công lao lại thuộc về anh hết vậy?”

Eugenia cười khẩy.

“Anh Trương, Andre phái anh vào cứu tôi sao?” Đường Dực nhìn Trương Thác.

Trương Thác cười cười, không trả lời. Vừa rồi ở trong quán trọ hội Thần Ẩn, Trương Thác và Andre có thể nói là đã ngả bài xé lớp mặt nạ, nếu như không phải vì Đường Dực và Giáo chủ xuất hiện đúng lúc đó thì chắc chắn hai bên sẽ động chân động tay đánh một trận rồi.

Bây giờ, Andre lại ngáng đường cản lối thế này, đều nằm trong dự liệu của Trương Thác, trong cuộc đời những năm này của anh, chuyện như vậy cũng không hiếm hoi gì.

Đường Dựa xem xét biểu cảm của Trương Thác, mở miệng nói: “Anh Trương, tôi không quan tâm có phải là người khác đặc biệt phái anh đến cứu tôi hay không, tôi chỉ biết răng nếu như không có anh thì tôi cũng không biết mình phải bước chân vào quỷ môn quan bao nhiêu lần rồi nữa”

“Ôi” Trương Thác lắc đầu: “Đúng là một cậu nhóc chính trực mà, Đường Dực, cậu nghiên cứu văn hóa Đông Hòa của chúng tôi, có biết câu này hay không, đó là nơi có người…

“Sẽ có giang hồ!” Đường Dực lập tức tiếp lời Trương Thác: “Anh, anh muốn nói là hôm nay có người đặc biệt chờ chúng ta ở đây sao?”

“Ơ, sao ở đây lại có mùi thuốc súng nồng thế nhỉ, vừa bước vào cửa tôi đã thấy dòng máu Đông Hòa thấp kém rồi”

Cửa lớn quán ăn bị ai đó đẩy mở, một người trẻ tuổi cao gần hai mét, mặc áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn đi vào. Người này nhìn về phía Trương Thác, sau khi nhìn thấy Đường Dực thì lập tức chữa lời: “Ấy chết, hình như tôi nói sai rồi, đồ vô dụng đổi quốc tịch sang Đông Hòa kia cũng ở đây, vậy là tận hai tên mang dòng máu Đông Hòa rồi.”

Người này vừa bước vào cửa, Đường Dực đã cau chặt lông mày, hạ giọng nói với Trương Thác: “Anh, tên này là đệ tử của giáo chủ Mại Lạc, tên là Giả Sâm. Giáo chủ Mại Lạc trước giờ vãn không hòa hợp với bố tôi.”

Đi đẳng sau Giả Sâm là một người có chiều cao tương đương hắn ta, gầy hơn đôi chút, người này ngẩng đầu, một khuôn mặt người Đông Hòa tiêu chuẩn.

“Tôi nói này Giả Sâm, người đi đằng sau anh hình như cũng là dòng máu Đông Hòa thấp kém đấy” Eugenia cười nói: “Thêm cả anh ta, ở đây có ba dòng máu thấp kém rồi”

“Eugenia, đừng có nói nhăng nói cuội.” Người đẳng sau Giả Sâm cười: “Tôi đã rời bỏ cái dân tộc thấp hèn Đông Hòa kia rồi, bây giờ tôi tên là Khoa Kiên, đừng có xếp tôi cùng những người Đông Hòa hạ đẳng kia vào một chỗ.”

Sau khi Giả Sâm vào quán ăn thì đi nhanh tới chỗ của Trương Thác và Đường Dực, khi còn cách hai người ba mét, Giả Sâm đột nhiên dừng bước nhìn Đường Dực rồi nhe răng cười: “Đồ rác rưởi, tao cứ nghĩ là mày đã chết trong Luyện Ngục rồi cơ, không ngờ mạng mày lớn thật. Chẳng qua cũng tốt, tao còn đang nghĩ, lần tuyển cử ba tháng sau không có ai nhục nhã ê chề nữa, nếu mày đã sống ra ngoài rồi vậy thì đối tượng chịu nhục cũng đã có rồi, haha”

Cùng lúc đó, ở giáp ranh thị trấn Lạc.

Giáo chủ Deondre đi tản bộ dọc bờ con sông nhỏ trong thôn cùng với Andre.

“Andre, người này có mâu thuẫn lớn với cậu sao?”

Deondre nói.

“Vâng” Andre gật đầu.