Chương 1844:
Mắt Mại Lạc hướng về phía Đông, nơi có mấy người, bọn họ sẽ không ngồi nhìn chính mình ra tay giết người.
“Các cậu là tiểu bối, tự mình đùa giỡn vui vẻ với nhau, tôi sẽ không tham dự” Mại Lạc vung tay lên, thẳng thừng đem hành động của Trương Thác cho là của đám tiểu bối đùa giỡn trẻ con.
“Nếu giáo chủ Mại Lạc không tham gia, vậy tiếp theo đây tôi hành sự, ông không được nổi giận nha” Trương Thác nhún vai, sau đó nhìn Giả Sâm: “Vừa rồi tôi nói, chắc mọi người đều đã hiểu, cảm thấy có thể thắng được tôi thì ở lại đánh, còn không muốn chết thì tự giác xuống đài, cho các người mười giây cân nhắc”
Trương Thác vừa dứt lời, Giả Sâm liền cảm giác da thịt khắp nơi đều đau đớn, từng giọt từng giọt máu chảy ra trên da thịt, ánh mắt anh ta chuyển động nhìn thấy cánh tay mình đang héo khô lại.
“Thời gian suy nghĩ còn năm giây”
Giọng nói của Trương Thác rất mềm mại, không hề có chút ép buộc, thế nhưng Giả Sâm nghe được tựa hồ như ma quỷ đang hát bên tai.
Hàm răng khẻ run rẩy, một cơn đau nhức không thể diễn tả truyền khắp tứ chỉ của Giả Sâm.
“Còn ba giây nữa”
“Tôi chịu thua! Chịu thua!” Đệ tử của Conand không chịu nổi áp lực liền hét lên, đúng thời điểm hắn hét lên thừa nhận mình thua thì tất cả nỗi đau đớn trong cơ thể đều biến mất.
“Tôi cũng chịu thua!”
“Chấp nhận thất bại!”
Sau đám đệ tử của Conand, bên phía .Justus và Bonita ai nấy cũng lần lượt nhận thua, họ thực sự không thể chịu thêm được nữa, tưởng chừng nếu phải chịu đựng thêm một giây nào nữa cả người họ sẽ nổ tung mất.
Chỉ còn Giả Sâm, anh ta không muốn trước mặt nhiều người như vậy giơ tay đầu hàng trước Trương Thác.
“Hết mười giây” Trương Thác tiến lên một bước: “Tóm lại, giờ tôi cho cậu lựa chọn, đấu với tôi, hay là chấp nhận thất bại”
Giả Sâm nghiến răng, không nói câu nào.
“Hừ, tôi tán thưởng cái tinh thần tìm đến cái chết của cậu rương Thác búng tay.
Liền sau cái búng tay ấy, mặt đất dưới chân Giả Sâm đột nhiên xuất hiện một vết nứt rất to! Vết nứt chừng hai xăng-ti-mét, dài gần ba mét, tâm vết nứt đen ngòm, có thể thấy được phía dưới rất sâu.
Giả Sâm nhìn vết nứt sâu hoắm trên mặt đất kia, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa lúc nãy anh ta cảm thấy nhịp tim đập loạn như muốn vọt ra ngoài, loại hồi hộp này khiến hai chân như muốn nhữn ra, tựa như chỉ cần di chuyển một chút thôi là sẽ ngã ngồi xuống đất.
*ồ, xin lỗi, rất xin lỗi” Trương Thác vươn tay gãi gãi đầu: “Đã nói từ trước là tôi học nghệ không tốt lắm, lỡ tay đánh trật, nhưng cậu yên tâm, lần tới chắc chắn sẽ chặt đứt đầu cậu!”
Vừa dứt lời, anh liền búng tay thêm mấy lần.
“Tách!”
“Táchl”
“Tách!”
Chỉ bằng vài cái búng tay đơn giản của Trương Thác, sức mạnh tạo ra đủ làm cho cả võ đài chấn động.
Xung quanh Giả Sâm trong tích tắc xuất hiện vô số vết nứt, chẳng chịt, trải khắp mặt đất. Anh ta cảm thấy như có ai đó đang cầm bút vẽ loạn lên một mảnh giấy trắng, vẽ đến đâu xuất hiện vết nứt đến đó, duy chỉ có điểm ở giữa bị bỏ ngỏ, không ai khác chính là Giả Sâm.
Giả Sâm giương mắt lên, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mặt đất phía trước mặt giống như một miếng đậu hũ mềm, bị một lực vô hình cắt lung tung, mà anh ta đứng ở đây không thể cử động, chỉ có thể nhìn tất cả những điều đang diễn ra trước mặt, không biết được khi nào lực vô hình kia chém vào thân thể mình.
Trương Thác lại nói: “Rất xin lỗi, tôi lại nhắm không trúng rồi, lần sau, lần sau nhất định sẽ giết chết cậu, yên tâm nha”