Chương 1848:
Người thuộc phía Mại Lạc đã hoàn toàn nhảy hết ra, người thuộc phía Deondre cũng đều nhảy ra hết. Một người là giáo chủ Châu Nam Cực, một người là giáo chủ Châu Âu. Theo lý thuyết, tài nguyên của Deondre sẽ tốt hơn, cao thủ dưới tay cũng sẽ nhiều hơn. Nhưng gần hai năm nay, Mại Lạc vẫn liên tục tổ chức, Andre đã sớm phản bội Deondre chính là một ví dụ tốt. Điều này dẫn đến, cao thủ dưới tay Deondre lại còn không nhiều bằng Mại Lạc.
“Deondre, ông muốn giết giáo chủ của chúng tôi, khỏi phải lấy cái cớ sứt sẹo như vậy!” Trong đám Châu Nam Cực, có một người gào lên như vậy.
Ban đầu, nguyên nhân Deondre ra tay với Mại Lạc là do Mại Lạc đã vi phạm quy tắc trong hội. Nhưng người này vừa gào lên, thì xét từ khía cạnh lớn liền trở thành tranh đấu cá nhân. Nếu như không dính dáng đến quy tắc trong hội, những người gia nhập bên phe Mại Lạc tham dự vào cuộc chiến, bất kể là thẳng hay thua, đều sẽ không bị hội Thần Ẩn trách phạt.
Cuộc đại chiến, vừa chạm liền phất!
Toàn bộ tình cảnh nhất thời rối loạn vô cùng. Leo và các vị giáo chủ khác đương nhiên sẽ không tùy tiện ra tay. Hiện tại đây là một vũng nước đục, ai tiến vào đều sẽ không dễ thoát ra.
Ma Y nhìn Trương Thác đang ở giữa vòng chiến, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không ngờ đến, hội Thần Ẩn yên lặng nhiều năm lại bởi vì thằng nhóc cậu mà xảy ra hỗn loạn. Không biết điều này là xấu hay tốt đây. Thằng nhóc cậu, thân ở giữa vòng xoáy của mấy thế lực, không nghĩ làm sao để thoát thân, lại nghĩ làm thế nào để khuếch trương vòng xoáy này, và đủ loại phá rối. Xem ra, tôi thật sự đã già, lối suy nghĩ hoàn toàn không theo kịp người trẻ tuổi rồi”
Trương Thác thân ở giữa vòng chiến đầu, là người khơi mào sự việc lần này, Trương Thác là đối tượng bị Mại Lạc tấn công đầu tiên.
Về thực lực, Trương Thác yếu hơn Mại Lạc rất nhiều.
Nhưng khí thế anh vừa dựng lên, đã khiến cho Mại Lạc phải có vài phần kiêng ky kiếm trong tay Trương Thác. Hơn nữa, trong nhà giam Địa Ngục, Trương Thác đã được đám người Huyền Thiên Lân đào tạo cho ý thức chiến đấu siêu cao. Nên khi anh và Mại Lạc đánh với nhau, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể phân biệt được mạnh yếu. Lần này, trong mắt người khác, Trương Thác đã hoàn toàn trở thành giáo chủ có sức mạnh chiến đấu thật sự.
Deondre một chưởng đánh bay một kiểm soát sử đến từ Châu Nam Cực, sau đó giết đến chỗ Mại Lạc. Vào lúc Trương Thác sắp chống đỡ không được thì ông ta tham gia vào vòng chiến, gánh một phần áp lực cho Trương Thác.
Một mình chịu sự tấn công của hai người, Mại Lạc cảm thấy áp lực tăng lên gấp đôi: “Deondre, nếu như tôi nói, chuyện tối hôm qua không phải là ý của tôi, ông còn muốn đánh nhau sống chết với tôi không?”
“Mại Lạc, những lời dư thừa không cần phải nói nhiều.
Chuyện ông muốn giết con trai tôi đã được chứng thực. Bất kể ông nói thế nào, giữa tôi và ông, phải có một người chết!”
Cách tấn công của Deondre rất đặc biệt, thân hình ông ta lơ lửng bất định. Có lúc một chưởng nhẹ nhàng, liền có thể phát huy ra uy lực cực kỳ lớn.
“Được, nếu ý ông đã quyết, vậy thì đừng trách tôi không nể tình cảm!” Mại Lạc vẫy tay, một trường thương hiệp sĩ do khí màu trắng ngà ngưng tụ thành, được Mại Lạc nắm trong tay.
Cuộc đại chiến trên quảng trường, trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn. Có một số người vốn là không có tham gia vào, nhưng vì bị người ta lỡ tay làm bị thương, dưới cơn giận dữ cũng gia nhập vào cuộc chiến. Đương nhiên, càng nhiều người thì càng nhanh chóng thoát khỏi mảnh đất thị phi này.
Mại Lạc đã giữ chức giáo chủ mấy chục năm. Mấy chục năm qua, mối quan hệ và năng lượng mà ông ta đã tích góp là một con số rất đáng sợ.
“Đông Phương Vân Khởi! Mại Lạc và tôi là anh em hai mươi năm, ông muốn giết ông ấy, đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Có một người ngăn trước người Đông Phương Vân Khởi.
Đông Phương Vân Khởi nhìn người trước mặt, cười lạnh nói: “Uemura Otoha, ông thuộc thế lực Châu lục Phương Đông, lại muốn làm trái ý giáo chủ tương lai của Châu lục Phương Đông, đứng về bên phía Mại Lạc sao?”