Chương 1849:
Uemura Otoha cầm một thanh kiếm samurai, mặt mang vẻ khinh thường nói: “Có phải là giáo chủ tương lai của Châu lục Phương Đông hay không, vẫn còn chưa biết được. Đông Phương Vân Khởi, chẳng lẽ ông đã quên quy tắc của Châu lục Phương Đông tôi rồi? Giáo chủ, trước giờ đều là lựa chọn nội bộ, chưa có sự đồng ý của đại đa số người trong Châu lục.
Phương Đông tôi thì cho dù là đệ tử thân truyền của Sở Thanh đại nhân, cũng không thể trực tiếp ngồi lên vị trí giáo chủ Châu lục Phương Đông này!”
Những lời này của Uemura Otoha, càng là nói cho.
Deondre nghe.
Đông Phương Vân Khởi hừ lạnh một tiếng: “Nói bậy nói bạ.
Trương Thác là người thừa kế đã định của Sở Thanh đại nhân, là giáo chủ tương lại của Châu lục Phương Đông. Xem ra, ông cũng có lòng muốn làm phản”
“Muốn thêm tội cho người khác, lo gì tìm không ra cớ.
Đông Phương Vân Khởi, bớt nói nhảm lại, xuất kiếm đi!”
“Giết!”
Cuộc đại chiến của một đám cao thủ Ngự Khí, nếu bị người bình thường nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cho là thần tiên đánh nhau. Cũng may trong sự kiện lớn của hội Thần Ẩn ở Thành Thánh, không hề có người bình thường. Mỗi người ra tay cũng đều không hề kiêng dè gì.
Người tham gia vào cuộc chiến càng ngày càng nhiều.
Vào lúc Mại Lạc đang đối mặt với sự tấn công của Deondre, Trương Thác lại tụ khí lần nữa, thi triển Ma Kiếm Diệt Thế. Lần này, mặc dù không có uy lực đáng sợ như lúc trước, nhưng cũng không thể khinh thường. Mại Lạc bị Deondre ngăn chặn, không cách nào chú ý đến mọi thứ.
Trường thương trong tay ông ta bị chặt ngang ở giữa, trước ngực cũng bị chém ra một lỗ thật lớn.
Mại Lạc vốn có thương tích trên người, tình trạng thương tích lại lần nữa trở nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Thác nhìn thấy thì sắc mặt vui mừng, hét lớn: “Mại Lạc, hôm nay phải giết ông!”
Mại Lạc liếc nhìn Trương Thác với ánh mắt u ám: “Hay cho một tên tiểu bối thủ đoạn cao siêu. Hôm nay cho cậu chiếm được món hời, chẳng qua muốn giết tôi, dựa vào cậu thì còn kém nhiều lắm!”
Hai tay Mại Lạc rung lên, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, một luồng lốc xoáy dữ tợn ngưng tụ trước ngực Mại Lạc.
Deondre nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, vội vàng gào về phía Trương Thác: “Mau lui lại, đây là sát chiêu của Mại Lạc.”
Trương Thác nghe vậy, căn bản là không có một chút do dự, nhanh chóng lui người về phía sau.
“Muốn chạy? Muộn rồi!” Mại Lạc hét lớn một tiếng, võ mạnh một tay xuống đất.
“Âm!” Tải app truyệnhola đọc nhiều hơn nhé!
Mặt đất giữa Trương Thác và Mại Lạc, đột nhiên xảy ra một trận nổ lớn, gạch đất vỡ văng lên bốn phía, khói bụi cuồn cuộn nổi lên.
“Không đúng!” Deondre cảm nhận sức mạnh của một cú vừa rồi của Mại Lạc: “Là thủ thuật che mắt, Mại Lạc muốn chạy! Mau tiến lên!”
Deondre hét xong, xông vào trong làn khói dày đặc trước.
Trương Thác theo sau người Deondre. Khi chạy vào làn khói dày đặc, Trương Thác liền nhìn thấy rõ ràng là trên mặt đất có hai quả bom khói vừa được sử dụng. Mà bóng dáng Mại Lạc thì đang dần dần biến mất ở cuối đám khói.
“Không thể để cho Mại Lạc chạy thoát, đuổi theo!”
Deondre lo lắng trong lòng. Hôm nay đã hoàn toàn trở mặt, đánh nhau sống chết. Một khi để cho Mại Lạc chạy mất, phiền phức sau này sẽ rất lớn. Không sợ giáo chủ ngoài sáng, chỉ sợ loại cao thủ giáo chủ ẩn nấp trong bóng tối này. Giống như loài rắn độc thỉnh thoảng đến cắn một phát, điều này sẽ khiến người ta ăn không ngon, ngủ không yên.